Có điều ông ta chỉ nghĩ trong đầu, chứ ngoài mặt chẳng để lộ mảy may.
Ông ta bật cười thành tiếng, sau đó trở tay, thoải mái giơ ra cho Chu Phổ xem, tiện thể khẳng định nghi vấn của ông ấy: “Đúng thế, là quà năm ấy ông hai Bạch tặng tôi đấy.”
Vừa nghe thấy vậy, hai mắt Chu Phổ lập tức sáng bừng, ánh mắt nhìn Phụng Hồng Bác khác hẳn lúc trước, giọng điệu càng thêm thân thiện: “Chẳng lẽ ông cũng là…?”
Phụng Hồng Bác gật đầu, cười bảo: “Khoảng hơn hai mươi năm trước, tôi cũng may mắn nhận được sự trợ giúp của ông hai Bạch, có điều… Hầy.”
Ông ta lắc đầu thở dài, có vẻ đau khổ lắm: “Tiếc là khi ông ấy còn sống, tôi lại không giúp được gì cho ông ấy, thế nên bao năm qua, trong lòng lúc nào cũng áy náy không yên.”
Những lời này lập tức nhận được sự đồng cảm của Chu Phổ, ông ấy lặng lẽ gật đầu.
Ông ấy cũng thế thôi, có khác gì đâu?
“Đúng vậy, thật ra tôi cũng giống như ông đó.” Dứt lời, Chu Phổ tươi cười nhìn Phụng Hồng Bác, nói: “Thật là trùng hợp, không ngờ ông ba Phụng cũng từng được ông hai trợ giúp.”
“Không chừng đây là duyên phận.” Phụng Hồng Bác mỉm cười, lại vỗ nhẹ tay Chu Phổ, thậm chí là thoải mái phủ tay lên cổ tay ông ấy.
Chu Phổ gật đầu, cảm thấy Phụng Hồng Bác nói rất có lý.
Nhưng Thẩm An đứng bên cạnh lại sốt hết cả ruột, anh ấy đi theo bên cạnh Chu Phổ nhiều nằm như vậy, trong lòng biết rất rõ Chu Phổ là kiểu người gì.
Mấy lời ban nãy của Phụng Hồng Bác rõ ràng là đã nắm bắt được tính cách của thầy nên tính đánh bài tình cảm đây mà!
Nghĩ vậy, anh ấy không thèm quan tâm tới chuyện hành động của bản thân có bất lịch sự không mà vội mỉm cười, xen miệng vào: “Đúng vậy, có lẽ chính duyên phận khác thường này đã xui khiến cho ông ba Phụng và thầy gặp gỡ nhau hôm nay cũng nên? Thầy thấy em nói có đúng không?”
Nói tới đây, Thẩm An đưa mắt nhìn Chu Phổ, chờ tới khi ông ấy ngẩng đầu nhìn mình thì vội nháy mắt ra hiệu, nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả nói: “Thầy nè, hay là em ra vườn hái hai quả dưa hấu vào cho ông ba Phụng nếm thử, cũng để mọi người ăn dưa giải khát, được không ạ?”
Lúc nói đến hai chữ “dưa hấu”, Thẩm An khéo léo đổi giọng, nhờ đó mà Chu Phổ lập tức tỉnh táo lại, không chỉ nghĩ tới lời dặn của Tô Tái Tái, mà còn nhớ ra hôm nay, Phụng Hồng Bác ôm một bụng ý xấu tới đây.
Tâm trí vốn đã hơi thả lỏng lại một lần nữa căng như dây đàn, ông ấy khẽ gật đầu, rồi nhìn sang phía Phụng Hồng Bác, rụt bàn tay đang bị Phụng Hồng Bác nhiệt tình nắm chặt về.
Đồng thời mở miệng hùa theo: “Tiểu An nói rất đúng, ông ba Phụng này, hôm nay trời nóng như vậy, để tôi sai Tiểu An ra vườn hái hai quả dưa hấu vào giải nhiệt nhé, ông thấy sao? Dưa tôi tự trồng đấy, mùi vị cũng khá lắm.”
Trong mắt Phụng Hồng Bác lóe lên tia sáng, ý cười ngoài mặt vẫn chẳng chút thay đổi.
Ông tay thu tay về, tiện liếc Thẩm An một cái, xong xuôi mới mở miệng: “Không cần phiền phức thế đâu, như vầy cũng được rồi mà.”
Thẩm An cảm nhận được ánh mắt Phụng Hồng Bác mới nhìn mình chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, nhưng chuyện đã đến nước này, thật sự anh ấy không còn cách nào, chỉ đành cố gượng cười chuyển đề tài.
Anh ấy nhìn sợi dây đeo trên cổ tay Phụng Hồng Bác, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Mà em nhớ sợi dây của thầy mục lắm, đứt từ lâu rồi, còn sợi dây này của ông ba Phụng hình như còn khá mới thì phải?”
Nghe Thẩm An nói vậy, Chu Phổ mới giật mình nhận ra đúng thế thật, bèn vội vàng quay sang nhìn Phụng Hồng Bác, muốn nghe xem ông ta sẽ trả lời thế nào.
Phụng Hồng Bác mỉm cười gật đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khen ngợi: “Ừm, năm đó ông hai Bạch tặng bác chỉ có đúng một sợi thôi, bác cảm thấy ý nghĩa của nó khá tốt, bèn đưa cái của mình cho Tiểu Cảnh đeo, còn cái trên tay bác là mãi về sau, bác tìm người đan mới theo sợi dây cũ đó.”
Nói đoạn, ông ta quay đầu, nhìn Phụng Cảnh: “Tiểu Cảnh này, cho chú với bác đây xem sợi dây trên tay cháu một chút nhé?”
Nghe vậy, tuy có chút không vui, nhưng Phụng Cảnh vẫn kéo tay áo lên, để lộ cổ tay cho hai người xem, sau đó “hừ” một tiếng, thu tay về.
Chu Phổ nhìn Phụng Cảnh, lại nhìn Phụng Hồng Bác, không nói gì, chỉ gật đầu cười.
Thú thật, nếu không phải Thẩm An bảo trông sợi dây của Phụng Hồng Bác khá là mới, có lẽ ông ấy sẽ chẳng phát hiện ra điểm gì bất thường đâu.