Bởi nhìn thoáng qua thôi cũng biết hai sợi dây này… là do cùng một người làm.
Sau khi trò chuyện qua lại vài ba câu, Phụng Hồng Bác bỗng thở dài, ra chiều do dự muốn nói lại không biết nói thế nào.
Sau khi nhìn Chu Phổ một lúc mới dám mở miệng: “Giáo sư Chu này, thật ra… hôm nay tôi tới đây là có một yêu cầu quá đáng, mong…” Ông ta nhìn Chu Phổ, giọng nghe rất thành khẩn: “Mong giáo sư Chu có thể bỏ được thứ mình yêu thích.”
… Đến rồi.
Chu Phổ cùng Thẩm An nghe thấy tiếng ông ta thì rùng mình trong lòng.
Mễ Ông Thành dẫn theo con trai là Mễ Nghĩa Văn vội vàng chạy đến, vừa tới nơi đã nghe thấy giọng nói của Chu Phổ: "Ông ba Phụng, thật sự xin lỗi, nếu như là những chuyện khác mà tôi có khả năng giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ giúp ông, nhưng... cỏ Vọng Đông Bắc này cũng đủ chỉ mình tôi dùng, thêm nữa là Hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi, cho nên..."
Cỏ Vọng Đông Bắc?!
Mễ Ông Thành trừng mắt lớn, trao đổi ánh mắt qua lại với Mễ Nghĩa Văn.
Chả trách Phụng Hồng Bác lại đích thân tự mình đến đây chuyến này rồi.
Thì ra không phải đến bởi vì chuyện của bà Phụng à?
Hơn nữa theo như ý tứ này của Chu Phổ... Rõ rành rành là đang từ chối Phụng Hồng Bác.
Đây đúng là cơ hội tốt để thêm dầu vào lửa, bỏ đá xuống giếng khiến cho ông ba Phụng hoàn toàn căm ghét đám người Chu Phổ này.
"Giáo sư Chu, tôi hiểu khó xử của ông. Nhưng cỏ Vọng Đông Bắc có lợi rất lớn với quá trình bình phục của Bối Trân." Phụng Hồng Bác thở dài lại bồi thêm: "Tôi đã lớn tuổi rồi, nói khó nghe hơn thì chính là đất đã cao đến cằm rồi, không biết còn sống đến ngày nào. Nhưng..."
Ông ta ngập ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía Phụng Cảnh, đưa tay ra xoa đầu cậu ấy đầy yêu thương rồi mới nói tiếp: "Tiểu Cảnh còn nhỏ như vậy, nếu lỡ may tôi đi rồi, với tình trạng sức khỏe hiện tại của Bối Trân, sợ là rất khó đợi đến khi Tiểu Cảnh trưởng thành, vì vậy nên mới mặt dày đến đây."
"Còn về phần Hội đánh giá đan dược..." Phụng Hồng Bác cười cười rồi mở miệng: "Nói như thế nào thì tôi cũng được coi là một trong những trưởng lão danh giá của Hội Huyền học, sau này ít nhiều gì cũng có thể giúp đơc giáo sư Chu."
Ông ta nói ngắt quãng: "Mà với lại, giáo sư Chu đã đảm nhiệm chức vụ giáo viên danh dự của Luyện Đan Viên trong một thời gian dài rồi đúng không? Với lý lịch của cậu thì vốn dĩ sớm đã phải được bổ nhiệm chính thức rồi, tối nay đúng dịp phó viện trưởng Tôn đến khám bệnh cho Bối Trân, tôi có thể nhân cơ hội mà nói một chút về chuyện này với ông ấy."
Phụng Hồng Bác có ý gì, chỉ cần nhìn qua là đoán được ngay.
Nếu như là người khác, ví dụ như là Tần Trác Thắng, ông ta mà gặp chuyện giống vậy có lẽ đã đồng ý ngay rồi.
Dù sao cỏ Vọng Đông Bắc chỉ luyện ra đan dược cần thiết loại tốt thôi, chứ không có nghĩa là thêm nó vào thì có thể tạo đan dược cao cấp.
Những rủi ro phải chịu trong quá trình này cũng không giảm thiểu chút nào.
Lỡ như thất bại, không chỉ không đạt được bất kỳ danh hiệu nào trong Hội đánh giá đan dược mà cơ hội được bổ nhiệm chính thức cũng sẽ bị vụt mất.
Nhưng nếu đưa cỏ Vọng Đông Bắc cho Phụng Hồng Bác thì mọi chuyện sẽ khác đi.
Chỉ cần đưa cho ông ta, Chu Phổ sẽ không phải gánh vác bất kỳ rủi ro thất bại nào, chỉ cần đợi trở thành giáo sư chính thức của Luyện Đan Viện là được rồi.
Nhưng Thẩm An lại hiểu rất rõ tính tình người thầy của mình.
Từ xưa đến nay, ông ấy chẳng thèm ngó tới đường tắt như thế này. Mà với lại như vậy, đoán chừng sẽ còn...
Không đợi Thẩm An suy nghĩ xong, anh ấy đã thấy Chu Phổ nhăn hàng lông mày lại, vốn dĩ chút nhiệt tình ban đầu vì ông hai Bạch cũng đã bay biến đi mất.
"Ông Phụng, thật sự rất xin lỗi. Bây giờ tôi không có nhiều cỏ Vọng Đông Bắc này, còn về chuyện của Huyền Học Viện kia..."
Ông ấy ngắt một chút lại nói tiếp: "Tôi vẫn muốn tự dựa vào tài cán của mình mà đạt được một vài thứ."
Nói đến đây, Chu Phổ đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng: "Xin lỗi, Hội đánh giá đan dược đã gần ngay trước mắt, nếu ông Phụng không còn chuyện gì khác..."
Yêu cầu tiễn khách được đưa ra rất dứt khoát, nhưng lại khiến cho Thẩm An toát một lớp mồ hôi mỏng ở sau lưng.
Lúc anh ấy đang định thay thầy mình giảng hòa thì lại nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên ngoài cửa, sau đó Mễ Ông Thành dẫn Mễ Nghĩa Văn đi đến.