Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 556

Unknown Chương 556

“Nếu cô Tô không nói gì thì tức là không có vấn đề gì cả. Cho nên giáo sư Chu và mọi người không cần phải quá lo lắng.” Trình Hồng Huy dừng một chút rồi nói thêm: “Điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là hội đánh giá đan dược sao?”

… Đúng vậy.

Mọi người lặng lẽ gật đầu và cảm thấy Trình Hồng Huy nói có lý.

Đôi khi có một số việc vốn dĩ chỉ bị che mắt, nhưng sau khi tỉnh ngộ thì sẽ không có quá nhiều vướng mắc.

Vì vậy, Chu Phổ đã tỉnh ngộ lại có tâm trạng đùa giỡn, ông ấy nhìn Tô Hồng Bảo nói: “Bé ngỗng à, vừa nãy cháu dữ thật đấy.”

Cậu ấy ngày thường rõ ràng rất ngoan, thậm chí còn hở chút là đỏ mặt. Nhưng không ngờ vừa nãy cậu ấy lại miệng mồm lanh lợi đến thế.

Tô Hồng Bảo nghe vậy thì mím môi cười, mặt đỏ lên có chút ngượng ngùng: “Có lẽ vì ông già chết tiệt đó đủ thấy ghét.”

Nếu không thì cậu ấy cũng là người rất dễ tính.

Thẩm An nghe vậy, mỉm cười đưa tay vò tóc của Tô Hồng Bảo rồi hỏi: “Bé ngỗng, vừa nãy Mễ Ông Thành hung dữ như vậy, em có sợ không?”

“Hả?” Tô Hồng Bảo lập tức sửng sốt bởi câu hỏi này, cậu ấy thậm chí còn chớp mắt khó hiểu.

Những ác quỷ và lệ quỷ mà cậu ấy đã nhìn thấy từ khi còn nhỏ không có một nghìn thì cũng có vài trăm, cậu ấy cũng chẳng hề sợ chúng chứ nói chi là một ông già chết tiệt còn chưa tới số.

Vì vậy, Tô Hồng Bảo khẽ lắc đầu trả lời: “Em không sợ.”

Đám người Chu Phổ không biết được lý do, đều rối rít cười khen: “Bé ngỗng thật dũng cảm”.

Khiến cho Tô Hồng Bảo nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, chỉ biết ngại ngùng mỉm cười nhận lấy lời khen.

“Đúng rồi!” Chu Phổ như thể chợt nhớ tới điều gì đó, chậm chạp quay lại nhìn Ôn Liễu, quan sát bà ấy với vẻ mặt kinh ngạc rồi nói: “Chị dâu, vừa nãy chị chọt tôi…”

“Hả?” Ôn Liễu nghe vậy thì che miệng cười, có chút ngượng ngùng xin lỗi ông ấy: “Tôi đã ra tay mạnh quá phải không? Xin lỗi nhé Chu Phổ, tôi nóng vội quá nên có lẽ hơi mạnh tay chút.”

Nghe vậy, Chu Phổ lập tức lắc đầu.

Cú chọt bằng cây gậy tre của Ôn Liễu vừa nãy không nhẹ, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt!

Mấu chốt là... Ôn Liễu - người không thể xách được vật nặng đã có sức lực này từ khi nào vậy.

“Chị dâu, làm phiền đưa tay ra cho tôi kiểm tra thử.” Chu Phổ nhìn Ôn Liễu bằng ánh mắt sáng ngời.

Bây giờ đến Thẩm An và Trình Hồng Huy cũng nhận ra điều gì đó không đúng, nhất là Trình Hồng Huy, tuy anh ấy đã sống ở biệt thự này nhiều năm, nhưng anh ấy cũng biết đôi điều về Ôn Liễu. Bây giờ nghe thấy ý của Chu Phổ…

Chẳng lẽ?!

Anh ấy nhìn Tô Hồng Bảo, ánh mắt sáng ngời đến lạ thường, nhịp tim cũng dần đập mạnh hơn.

Nếu Ôn Liễu có thể làm được, vậy có phải anh ấy cũng…

Ôn Liễu cười, thoải mái đưa tay ra cho Chu Phổ bắt mạch.

Chu Phổ bắt mạch một hồi, vẻ mặt dần lộ ra sự mừng rỡ. Ông ấy không thể tin được nhìn Ôn Liễu, rồi lại kiểm tra mạch đập của bà ấy.

Ông ấy còn sợ mình nhầm lẫn nên kiểm tra luôn tay còn lại của Ôn Liễu. Sau khi kiểm tra thấy mạch đập hai tay đều giống nhau thì ông ấy mới nhìn Ôn Liễu, kích động đến giọng nói có hơi run rẩy: “Chị dâu…”

Ôn Liễu mỉm cười gật đầu, nước mắt rưng rưng. Sau khi bình tĩnh lại thì nói: “Tôi vẫn chưa nói cho Nghiêm Thanh biết.”

Tay chân của bà ấy gần như đã khôi phục lại bình thường rồi.

“Đây, đây là do sự giúp đỡ của Tiểu Tái đúng không?” Chu Phổ mừng rỡ, sau khi Ôn Liễu mỉm cười gật đầu thì Chu Phổ vỗ tay cưới lớn: “Tuyệt quá, đây đúng là một tin tốt động trời! Lúc sư huynh trở về chắc chắn sẽ rất vui khi hay tin!"

“Đúng rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đặt một bàn tiệc để ăn mừng nhé?” Chu Phổ vừa nói vừa nhìn Thẩm An.

Dừng một chút, ông ấy nói với Trình Hồng Huy: “Lúc đó cậu Trình cũng tới chung vui nhé.”

“Được.” Trình Hồng Huy gật đầu và cũng không từ chối.

Ôn Liễu nghe vậy thì mỉm cười: “Hay là để tôi nấu bữa tối hôm nay nhé?”

Kỹ năng thái rau của bà ấy rất tốt.

Nhưng tiếc thay, bà ấy vừa nói ra lời này thì Chu Phổ lập tức trở nên khổ sở: “Chị dâu, không phải tôi không nể mặt chị, mà là… hội đánh giá đan dược đang gần kề rồi, tôi không muốn bỏ lỡ nó do viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện.”


Bình Luận (0)
Comment