Cho nên tài nghệ nấu nướng của chị… vẫn nên để lại cho một mình sư huynh hưởng thụ đi.
Nhớ lại năm đó, sau khi Nghiêm Thanh và Ôn Liễu quen nhau, có một lần Ôn Liễu tự tay xuống bếp làm hộp cơm tình yêu mang tới, mà Chu Phổ lại táy máy tay chân ăn vụng một ít.
Kết quả, ông ấy và Nghiêm Thanh, hai học sinh giỏi của Luyện Đan Viện đã nằm trên giường cả ngày do trúng thực!
Vì vậy, Chu Phổ vẫn nhớ như in về tay nghề của Ôn Liễu, ông ấy chắc chắn sẽ không táy máy tay chân lần nữa!
Ôn Liễu nghe xong thì trừng mắt nhìn Chu Phổ. Khi bà ấy rời mắt đi thì nhìn thấy Tô Hồng Bảo ở bên cạnh đang lộ vẻ mặt không chắc chắn và ngập ngừng muốn nói gì đó.
Thế là bà ấy mỉm cười hỏi: “Bé ngỗng, có chuyện gì vậy?”
Điều này khiến cho Chu Phổ và hai người còn lại đều đồng loạt nhìn cậu ấy.
“Ừmmm…” Tô Hồng Bảo nhìn Ôn Liễu rồi lại nhìn đám người Chu Phổ, sau đó lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Dừng một chút, cậu ấy lại ngượng ngùng nói: “Chỉ là… cháu không ngờ trong khoảng thời gian xuống núi này… tiểu sư thúc vẫn nghiêm túc học... Hoàng Đế nội kinh?”
Nếu không thì vừa nãy bác Chu nói gì mà chuyện dì Ôn, cũng may nhờ có tiểu sư thúc nhà mình đấy?
Hoàng…
Chu Phổ nghe vậy vẻ mặt cổ quái quay qua nhìn Ôn Liễu, sau đó cười “phụt” một tiếng, ông ấy vươn tay ra vò đầu cậu ấy, vẻ mặt tức giận nói: “Hoàng Đế nội kinh cái gì chứ, đứa nhóc này, cháu nghĩ đi đâu thế?”
“Hả? Không phải có em bé sao?” Tô Hồng Bảo ngốc nghếch hỏi.
“Là gân tay và gân chân của dì Ôn em đã hồi phục lại như cũ.” Thẩm An nhanh chóng giải thích, dừng lại một chút, anh ấy cũng không kiềm được mà dọc theo dáng vẻ của thầy mình, vò vò tóc của Tô Hồng Bảo, còn ra vẻ nửa đùa nửa thật nói: “Đứa nhỏ này, có phải em hiểu biết nhiều quá rồi không?”
“À… Chuyện này…” Tô Hồng Bảo nhanh chóng hiểu ra bản thân tính sai, mặt đỏ ứng, lập tức đẩy nồi cho người khác: “Chắc là vì… Tiểu sư thúc dạy dỗ tốt đấy!”
Cậu ấy nói thế chọc cho mọi người nhìn nhau rồi cùng cười ha hả.
Đẩy nồi cho nhau là truyền thống của mấy người à?
“… Hắt xì!”
Tô Tái Tái xoa xoa sống mũi, hơi nghiêng đầu chẳng hiểu gì cả.
Đại Vi quay qua nhìn cô: “Tiểu Tái, em bị cảm à?”
Cảm lạnh á?
Tô Tái Tái yên lặng nhìn lò lửa lớn trước mặt, lại nhìn căn phòng đang nóng một cách bất thường, lúc này mới quay qua nhìn Đại Vi, trả lời câu hỏi của cô ấy: “Đàn chị Đại Vi, em không thể nào bị cảm lạnh đâu, nhiều lắm là cảm nóng một chút.”
Cô im lặng một chút rồi yên lặng gật đầu, bổ sung thêm một phỏng đoán có tính khả thi khác: “Hoặc là…”
“Hoặc là?” Lần này không chỉ Đại Vi tò mò mà ngay cả Nghiêm Thành đang nhìn chằm chằm lò luyện đan cũng nghiêng đầu qua nhìn Tô Tái Tái, muốn nghe tiếp nửa câu sau của cô.
“Hoặc là có người nói xấu em, đúng không?” Tô Tái Tái nói.
Đại Vi cười, cô ấy tính nói gì đó thì Tô Tái Tái chỉ vào lò luyện đan nói: “Lửa.”
Trong lòng hai người họ run lên, nhanh chóng quay lại nhìn lò luyện đan, ngọn lửa vừa mới nãy còn là màu đỏ cam giờ đã dần dần biến thành màu đen.
“Nhanh lên.” Tô Tái Tái thấy vậy đứng vào một góc hẻo lánh, từ khoảng cách đó quan sát thế lửa.
Khi hai người Nghiêm Thành và Đại Vi ngừng thở nhìn ngọn lửa màu đỏ dần dần biến thành màu đen thì nghe thấy Tô Tái Tái trầm giọng nói: “Tới lúc rồi. Thầy Nghiêm! Đàn chị!”
Hai người họ gật đầu, từ hai phía khác nhau ném cỏ Vọng Bắc Đông và Ôn Phục Tử vào trong lò.
Ngọn lửa trong chớp mắt cắn nuốt hai món dược liệu này, màu sắc cũng dần dần chuyển từ màu đen qua màu xanh đen, xanh đậm rồi qua màu xanh.
Cuối cùng biến thành ngọn lửa màu xanh nhạt lạnh lùng, màu sắc không giống như ngọn lửa nóng bỏng mà giống như khối băng ngàn năm.
“Được rồi sao?” Đại Vi vui mừng khôn xiết, nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Tô Tái Tái ở bên cạnh nhìn, hàng lông mày cau lại, không nói gì.
Nghiêm Thành nhìn ngọn lửa, ông ấy rất cẩn thận, cho nên khi ngọn lửa màu xanh lam như băng xuất hiện một chấm đen nhỏ, ông ấy lập tức phát hiện ra có gì đó không ổn.
Đúng vào lúc này, lò luyện đan trở nên không ổn định, lay động từ rất nhỏ dần dần trở nên kịch liệt.
Dung nham màu xanh băng trào ra, nhỏ xuống mặt đất, hòa tan thành từng lỗ nhỏ.