Đại Vi “A!” một tiếng, nhanh chóng nhảy né đi, vẻ mặt vui mừng hóa thành hoảng sợ.
Đây là lò luyện đan của nhà họ Thẩm, cao khoảng một tầng nhà, dáng vẻ lung lay như sắp nổ tung của nó lúc này thật khiến người ta sợ hãi.
Nhất là khi ngọn lửa trong lò đã đốt ra thành một cái hố, nếu nó nổ tung! Nổ…
Đoán chừng bọn họ sẽ chẳng còn gì để lại cả!
“Nguy rồi!” Nghiêm Thành thấy tình hình không ổn thì lập tức quay đầu nhìn về phía Đại Vi và Tô Tái Tái, lớn tiếng gào với bọn họ: “Chúng ta đi nhanh thôi! Lò luyện đan này sắp phát nổ rồi!”
Đại Vi nghe thế lập tức chạy tới chỗ Tô Tái Tái, muốn kéo cô bỏ chạy.
Còn hai bước nữa là cô ấy tới nơi, tay vươn ra chưa chạm tới chỗ cô.
Tô Tái Tái vòng tay trước ngực, đứng dựa vào tường, cười lớn nói: “Có em ở đây. Thầy vội gì chứ.”
Tô Tái Tái vừa nói xong, một cơn gió từ dưới chân cô xoay tròn dần mạnh lên, Đại Vi bị gió thổi qua thì nhanh chóng vươn tay ra che trước mặt.
Trong chớp mắt lúc cô ấy híp mắt nghiêng đầu tránh, vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng người màu trắng lướt qua, cô ấy chỉ thấy một cái váy dài màu trắng và tóc đen đang bay lên.
… Hả?
Đại Vi đột ngột quay đầu lại, phát hiện đó là Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nhận ra ánh mắt cô ấy, cô hơi nghiêng đầu, hoạt bát chớp mắt với cô ấy một cái.
Sau đó cô nhún chân một cái, nhanh chóng nhảy lên giữa không trung, hai tay lập tức vẽ ra pháp ấn.
Những tiếng chuông lục lạc kỳ ảo vang lên theo sự hình thành của pháp ấn trên không trung.
Pháp ấn màu vàng lơ lửng trên không trung, ịn vào trong vách tường ở trong phòng, chớp mắt một cái đã không thấy nữa.
Ngọn lửa ngông cuồng tới mất khống chế dần dần bị ép ngược lại về trong lò luyện đan, chỉ còn gió nóng phần phật thổi ra, chiếu sáng gương mặt của Tô Tái Tái đang lơ lửng giữa không trung.
Áo bào phất phơ, tóc đen bay bay, vừa duyên dáng vừa xinh đẹp.
Đại Vi mở to mắt nhìn Tô Tái Tái giữa không trung, môi mím lại, không nói thành lời.
Quần áo cổ xưa… Tiểu Tái?
Khi lò luyện đan không ổn định hoàn toàn bị áp chế, đốm đen nho nhỏ cũng biến mất, ngọn lửa quay lại thành màu xanh băng.
Tô Tái Tái mặc đồ màu trắng ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống, mũi chân điểm nhẹ một chút, lao về hướng đằng sau.
Khi cô lần nữa tới bên cạnh Đại Vi, thì lại hoạt bát chớp mắt nhìn cô ấy một cái.
Vô cùng linh động.
Đại Vi nhìn theo tầm mắt cô, một giây sau, mắt cô ấy trợn tròn.
Bởi vì Tô Tái Tái vẫn luôn đứng dựa vào tường, hai tay ôm ngực, không động đậy chút nào.
Còn Tô Tái Tái mặc đồ trắng đang đứng gần cô ấy lập tức biến thành một dải ánh sáng trắng, chui vào trong cái bóng của Tô Tái Tái không thấy tăm hơi.
“… Xong rồi.” Tô Tái Tái bỏ tay xuống, nhìn ngọn lửa đã hoàn toàn được dập tắt, trong lò luyện đang phát ra ánh sáng màu xanh lam như băng, giống như đang đợi chủ sở hữu nó tuyên bố.
Tô Tái Tái nhìn Đại Vi: “Đàn chị Đại, chị mở hay là thầy Nghiêm mở?”
“Thầy… Mở đi.” Đại Vi đang ngơ ngác cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn qua Nghiêm Thành cũng đang ngơ ngác.
“À, được.” Nghiêm Thành hoàn hồn, một lần nữa nhìn về phía lò luyện đan.
Ông ấy kích động, cẩn thận từng bước một đi lại gần nó.
Khi nắp lò sắp được mở ra hoàn toàn, ánh sáng màu xanh băng chiếu rọi cả căn phòng, thậm chí chiếu sáng luôn cả pháp ấn màu vàng ẩn mình trên tường lúc nãy, xanh băng và vàng giao thoa với nhau trông thật đẹp mắt.
Khoảnh khắc khi ánh sáng tản đi, mười cái kim châm cứu lẳng lặng nằm trong tay Nghiêm Thành.
Luyện khí thành công!
Cùng thời gian đó, ánh sáng màu xanh băng vốn nên hoàn toàn biến mất lại hiện lên giữa không trung, ánh sáng vàng bao quanh nó, bóng đêm bên dưới càng lộng lẫy hơn.
Ở nơi xa xôi.
Ông cụ Tô đang ngồi hình như có cảm ứng gì đó, ông ấy mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Gió mát phất phơ, giống như không có gì khác lạ.
“Em Ngữ Dung ơi.”
Nghe thấy có người gọi, Bạch Ngữ Dung ứng tiếng quay đầu lại, đợi tới khi người đó tới gần mới giật mình nhớ ra cô ta từng gặp người này ở chỗ Mễ Nhã.
Hẳn là một trong số những người hầu của Mễ Nhã rồi.
Nghĩ vậy, cô ta xoay hẳn người lại, mỉm cười chào hỏi: “Đàn chị có chuyện gì cần tìm em hả?”