Mễ Nhã nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt rất khó chịu.
Trong lòng Mễ Nhã cảm thấy rất khó hiểu, vì sao chỉ mới qua có một hai ngày mà thái độ của Bạch Ngữ Dung với mình lại thay đổi thành như vậy chứ?
Có điều nhớ tới lời sai bảo của Mễ Nghĩa Văn, dù đang rất tức giận nhưng cô ta vẫn cố nhịn, đi tới chỗ Bạch Ngữ Dung cười nói: “Ngữ Dung, vừa rồi em đang nghĩ chuyện gì nên không nghe được chị gọi à? Cũng không có gì, chị chỉ muốn hỏi em thử đan được lần trước em có còn nữa không… Chị muốn mua thêm một ít.”
Mễ Nhã nói tới cuối có hơi dừng lại một chút rồi mới thêm phần muốn mua vào.
“Còn.” Bạch Ngữ Dung gật đầu rất nhanh.
Mễ Nhã nghe xong thì vô cùng vui vẻ, cô ta nhanh chóng hỏi: “Tốt quá, bao nhiêu…”
Còn chưa kịp nói hết câu thì…
“Nhưng mà phần đó em để em tự dùng rồi.”
Nụ cười trên mặt Mễ Nhã cứng đờ, cô ta nhìn Bạch Ngữ Dung một hồi rồi mới lên tiếng như thể không nghe rõ: “… Cái gì?”
Bạch Ngữ Dung nhìn Mễ Nhã, mỉm cười với vẻ “thật xin lỗi”, đưa tay che miệng nói: “Xin lỗi đàn chị nhé, em nói là em phải dùng nó nên không thể cho chị được.”
“Em…” Mễ Nhã tức giận, trợn mắt nhìn Bạch Ngữ Dung.
Một lúc sau, cô ta nén cơn giận lại rồi nói: “Chị có thể trả nhiều tiền hơn để mua nó.”
“Chuyện này hả…” Bạch Ngữ Dung dùng tay xoắn lọn tóc và nó: “Để em nghĩ xem.”
“Xin lỗi đàn chị, bây giờ em có việc gấp phải ra ngoài nên không tán gẫu với chị nữa. Tạm biệt.”
“Bạch Ngữ Dung!”
Mễ Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung đang nhanh chân rời đi, cô ta giận đến giậm chân.
Sau khi lồng ngực phập phồng dữ dội thì cô ta lập tức xoay người giận đùng đùng định đi về. Không ngờ vừa đi được hai bước thì gặp phải một trong những người hay đi theo mình.
Tình cờ lại là cô gái đến tìm Bạch Ngữ Dung để xin thuốc vào đêm hôm trước.
Khi nhìn thấy vẻ bối rối của đối phương thì Mễ Nhã biết cảnh tượng mình bị Bạch Ngữ Dung từ chối vừa nãy đã bị cô gái đó nghe thấy hết.
Thế là cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô ta trừng mắt liếc nhìn đối phương rồi định rời đi, nào ngờ cô gái đó lúc này lại không biết điều, tưởng rằng mình có thể dỗ dành Mễ Nhã như thường lệ, thế là vội vàng đi theo cô ta.
Cô gái đó ở bên cạnh nịnh nọt nói: “Mễ Nhã, cô đừng giận. Cô yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cô dạy cho con khốn Bạch Ngữ Dung đó một bài học!”
Mễ Nhã đi một mạch về phía trước, hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ta.
Cô gái thấy vậy, đảo mắt một vòng rồi nói tiếp: “Mễ Nhã, thật ra… trên tay tôi có một lọ đan dược do con khốn đó đưa cho, hay là… tôi về lấy cho cô nhé?”
Cô gái vẫn chưa kịp dứt lời thì Mễ Nhã lập tức dừng lại. Cô gái suýt đụng vào cô ta, nhưng may mắn đã tránh được.
“Cô nói…” Mễ Nhã từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào cô gái bám đuôi: “Cô có một lọ đan dược do Bạch Ngữ Dung cho sao?”
Cô gái lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tối qua tôi đến... cô ta đã cho tôi.”
Sau khi nhanh chóng đổi lời thì cô gái lại nhìn Mễ Nhã với vẻ mặt đầy mong đợi: “Hay là bây giờ tôi đi lấy cho cô nha Mễ Nhã? Tôi thấy cô đang cần gấp. Dù sao thì tôi cũng…”
Trước khi những từ không cần dùng liền được nói ra thì Mễ Nhã thẹn quá hóa giận đã giơ tay lên, tát mạnh vào cô gái đó!
“Chát!” một tiếng, tát đến cô gái đó nghiêng mặt đi không nói lời nào, thậm chí còn bị đá thẳng vào bồn hoa bên cạnh, nghiêng người ngã vào lùm cây thấp.
Lùm cây mới được cắt tỉa cứa vào mặt và khóe mắt của cô gái, suýt nữa đã chọc vào mắt của cô gái đó.
“Mễ, Mễ Nhã?!” Cô gái sợ hãi nhìn Mễ Nhã, không biết mình đã làm sai điều gì.
Còn Mễ Nhã đã giận đến mức không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình.
Nếu là bình thường, cô ta chắc chắn sẽ không mất kiểm soát như vậy, nhưng lúc này, cô ta lại giận đến cả người run lên.
Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm vào cô gái bám đuôi, cô ta thậm chí còn có ý định giết người.
Cô ta tức giận trước thái độ của Bạch Ngữ Dung, và càng bực bội hơn khi Bạch Ngữ Dung lại có thể đưa đan dược cho cô ta mà lại từ chối mình.
Đây chẳng phải là không coi nhà họ Mễ ra gì sao?!