Ông ta nhìn Hứa Tần Nhã một lúc sau đó mới đứng dậy đi về bà ta: “Thôi mà.”
Rồi ôm lấy vai bà ta, nhẹ nhàng nói: “Thì tại vì anh không có rành mấy chuyện này mà, được rồi được rồi, về sau mấy chuyện như thế em cứ nói thẳng cho anh biết là được, cần gì phải cáu lên như vậy chứ.”
Hứa Tần Nhã chùng vai vài cái nhưng vẫn không đẩy được ông ta nên cũng thôi, bà ta lại nhìn vẻ mặt của ông ta thông qua gương, lần này thì bà ta chắc chắn là chuyện này xem như đã qua rồi.
Đang định tiếp tục dưỡng da thì mới nhớ tới việc mình còn chưa kịp làm trước khi Bạch Văn Liên vào phòng.
Thế là Hứa Tần Nhã lại một lần nữa nhìn Bạch Văn Liên, sâu trong tầm mắt có chút nghi ngờ nói: “À, anh nhìn sau tai em thử có cái gì ở đó không? Sao nãy em thấy có gì đó là lạ.”
“Lạ cái gì?” Bạch Văn Liên nghe thế thì cúi đầu nhìn phần sau tai của Hứa Tần Nhã kỹ càng, không thấy gì cả nên nói: “Anh không thấy cái gì lạ hết cả.”
“… Không có gì cả sao?” Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Văn Liên thông qua gương, đưa tay lên định tự mình sờ kiểm tra xem nhưng mới được nửa đường thì lại không dám động vào.
Đến giờ bà ta vẫn còn nhớ như in cảm giác kì lạ lúc nãy.
Bạch Văn Liên thấy Hứa Tần Nhã như thế thì mới “Ôi dào” một tiếng rồi cầm lấy tay bà ta, nhấn tay bà ta vào sau tai nói: “Em tự sờ thử xem là biết ngay ấy mà.”
Động tác của ông ta quá nhanh và quá bất ngờ làm cho bà ta không nhịn được mà thét lên một tiếng. Khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
Mãi cho đến lúc xác nhận được là không có gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thấy chưa, anh đã bảo là không có gì cả mà.” Bạch Văn Liên cười lắc đầu, xoay người đi về phía phòng tắm, để lại một mình Hứa Tần Nhã ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn khuôn mặt còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi lúc nãy.
Có lẽ… lúc nãy mình cảm giác sai rồi, nhỉ?
Hứa Tần Nhã nuốt một ngụm nước bọt, tự an ủi bản thân.
Đêm khuya, khi hai người đều đã ngủ say, trong phòng chỉ còn lại hít thở thì lại có một tiếng động kỳ lạ không biết phát ra từ khi nào, dần dần bước đều theo tiếng hít thở.
Tiếng động đó… giống như là có rất nhiều miệng con cá đang ngoi lên mặt nước và hít thở không khí bằng miệng.
“Bóc! Bóc!” không thể xác định được có tất cả bao nhiêu cái miệng.
Lúc đầu tiếng thở này còn rất nhỏ, nhưng dần dần tần suất nhiều lên, làm cho Hứa Tần Nhã ngủ không ngon giấc.
Bà ta vừa ngủ vừa nhíu mày, một lúc sau thì nghiêng người sang một bên ngủ.
Vừa đúng lúc lộ ra phần cổ sau tai trái của bà ta.
Mà lúc này, ở phần sau tai trái của bà ta kéo dài đến phía cổ có hai hàng lỗ đen đang nhấp nháy.
Ở phía trên cùng đã có lỗ to bằng một cái đồng xu, càng xuống phía dưới thì càng nhỏ, cái nhỏ nhất cỡ đầu ngón tay cái.
Rậm rạp chằng chịt hai hàng lỗ đen, đếm kỹ có tầm hơn hai mươi cái lỗ.
Mà lúc này, từ trong cái lỗ đó đang phát ra tiếng “Bóc! Bóc!” Dường như có thứ gì đó đang ký sinh ở trên người Hứa Tần Nhã và đang hít thở không khí thông qua những cái lỗ này.
“Bóc! Bóc! Bóc!... Bóc!” một tiếng, ở phía cuối đột nhiên lại lộ ra thêm hai cái lỗ to bằng lỗ kim, một con sâu màu trắng đang cọ quậy ở bên trong đó, nó há mồm ra phần rìa lỗ rồi cũng bắt đầu cùng với đồng loại của mình tạo ra tiếng “Bóc! Bóc!”.
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng phao bị chọt thủng lại chồng lên tiếng hít thở của hai người, hài hòa tới mức quỷ dị.
—-----
Sáng sớm hôm sau, Mễ Nhã học xong hai tiết đầu thì đi tìm Bạch Ngữ Dung đòi đan dược theo lời sai bảo của Mễ Nghĩa Văn.
Trên đường tới Luyện Đan viện thì Mễ Nhã gặp Bạch Ngữ Dung đang đi hướng ngược lại, cô ta lập tức cười về phía Bạch Ngữ Dung gọi: “Đàn em Ngữ Dung.”
Tiếc là hình như Bạch Ngữ Dung không nghe thấy tiếng gọi của cô ta, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Mễ Nhã lại kêu hai tiếng, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chờ tới lúc thấy Bạch Ngữ Dung vẫn làm như không nghe thấy thì mới nhíu mày quát một tiếng: “Bạch Ngữ Dung!”
Bạch Ngữ Dung lúc này dường như vừa mới nghe được tiếng gọi, cô ta dừng bước rồi xoay người lại, nhìn Mễ Nhã cười nói: “Ôi, thì ra là đàn chị đang gọi em đấy à?”
Bạch Ngữ Dung dùng tay vén tóc mai ra sau tai rồi mới tiếp tục nói: “Có gì không chị?”