Bạch Văn Liên lắc đầu, giơ tay vỗ lên mu bàn tay đang đặt trên vai mình của Hứa Tần Nhã rồi trấn an bà ta: “Anh chỉ nhớ tới một chuyện mà thôi, bình thường em hay cằn nhằn với anh về mẹ, vậy mà bây giờ vừa nghe anh nói bệnh của mẹ có thay đổi thì em lại sốt ruột không thôi. Em như thế làm anh yên lòng lắm đấy.”
Ông ta ngừng một lát rồi lại tiếp tục vỗ lên mu bàn tay của Hứa Tần Nhã, cười nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ đang cảm thấy vui thôi.”
Hứa Tần Nhã nghe xong không khỏi thầm thở phào một hơi, sau đó hờn dỗi mở miệng: “Đương nhiên rồi, bất mãn thì bất mãn chứ đó vẫn là mẹ chồng của em mà.”
Nói xong, bà ta lại đẩy bờ vai của ông ta rồi thúc giục: “Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, đừng bắt em phải đoán già đoán non suốt vậy chứ.”
Lúc này Bạch Văn Liên mới chịu nói: “Mẹ ngủ nhiều hơn lúc trước, hôm nay lúc anh đến thăm cũng không thấy mẹ tỉnh. Phía bệnh viện đã kiểm tra mấy lần rồi mà không khám ra vấn đề gì cả, kết quả đều cho thấy mẹ rất khỏe mạnh. Cho nên anh nghĩ...”
Bạch Văn Liên dừng một chút: “Có khi nào trong lúc không để ý mẹ đã bị người ta giở trò hay kh... Ui da!”
Lời còn chưa dứt, bả vai của Bạch Văn Liên đột nhiên đau nhói, ông ta vội vàng tránh khỏi bàn tay của Hứa Tần Nhã, vừa xoa vai vừa xoay người lại, nhíu mày bực bội nói: “Sao tự dưng em mạnh tay dữ vậy?”
Hứa Tần Nhã lập tức tỉnh táo lại, bà ta trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên một cái, tức giận nói: “Ai bảo anh đột nhiên nói như thế làm chi, em giật hết cả mình đây này.”
Bà ta nói xong thì ngượng ngùng duỗi tay tính sờ lên vai chồng mình: “Anh không sao chứ? Đau lắm hả?”
Bạch Văn Liên “ừ” một tiếng, tùy ý khoát tay ý bảo Hứa Tần Nhã không cần mát xa cho mình nữa.
Hứa Tần Nhã đi vòng qua sô pha ngồi xuống bên cạnh Bạch Văn Liên, thân mật khoác tay ông ta: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ như thế?”
“Anh cũng không biết nữa.” Bạch Văn Liên cũng cảm thấy khá khó hiểu.
Ông ta chợt nhớ ra, lúc đi thăm bà nội Bạch thì tầm mắt của ông ta có vô tình chạm phải tầm mắt của con mèo mà bà ấy nuôi, khi ấy ông ta đã đờ người mất vài giây.
Đến khi tỉnh táo lại, trong đầu Bạch Văn Liên đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.
Hứa Tần Nhã ngồi ở một bên cẩn thận chú ý quan sát vẻ mặt của Bạch Văn Liên, thấy ông ta dường như chỉ là nói vu vơ thôi thì thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Sau đó bà ta đẩy ông ta một cái rồi nói: “Anh toàn cứ hay nghĩ nhiều rồi thành nghĩ bậy không à. Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, ngủ nhiều cũng là chuyện bình thường. Mấy người già khác cũng vậy mà.”
“Thật không?” Bạch Văn Liên nhíu mày.
“Đương nhiên rồi.” Hứa Tần Nhã nói rất tự nhiên, thấy chồng mình còn nghi ngờ thì lập tức nói: “Em biết là do nhà mình thường xuyên tiếp xúc với mấy chuyện huyền học, nên anh hay nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Hình như đúng là do vậy thật.
Chẳng lẽ là do mình nghĩ quá nhiều rồi sao?
Bạch Văn Liên im lặng gật gật đầu.
Hứa Tần Nhã thấy Bạch Văn Liên bị mình thuyết phục thành công, đang định thở phào thì ông ta đột nhiên lại quay đầu nhìn bà ta nói: “Hay là mình tìm người xem thử một chút đi? Anh không rành mấy vụ lắm, em có quen biết ai không? Hay là bên phía nhà em có quen ai không?”
Bạch Văn Liên vừa nói xong thì mặt Hứa Tần Nhã cũng xụ xuống, bà ta đẩy ông ta ra, đứng bật dậy, tức giận nói: “Muốn tìm thì anh đi mà tự tìm đi, em không biết, anh cũng đừng hỏi ba em làm gì.”
Sự tức giận của bà ta tới rất bất ngờ.
Bạch Văn Liên khó hiểu nhìn Hứa Tần Nhã đã ngồi xuống lại bàn trang điểm và tiếp tục dưỡng da, ông ta nhíu mày khó chịu nói: “Anh chỉ nhờ em tìm người kiểm tra xem sao thôi, có gì đâu mà em phải tức giận đến vậy?”
Hứa Tần Nhã đặt mạnh cái chai xuống bàn trang điểm tạo một tiếng thật to, bà ta nhìn Bạch Văn Liên thông qua gương, nghiến răng nói: “Tại sao em lại tức giận? Chẳng lẽ anh còn không biết à? Mấy chuyện này không thể nói lung tung, anh có biết là dù không có chuyện gì nhưng vì anh cứ nói mãi thì nó lại thành có chuyện thật hay không hả?”
Thì ra là thế.
Bạch Văn Liên hơi ngượng ngùng, ông ta đâu biết mấy chuyện đó đâu.