“Con hiểu rồi.” Mễ Nghĩa Văn gật đầu, thấy Mễ Ông Thành không còn gì muốn nói nữa thì ông ta mới khom người đi ra khỏi phòng.
Chỉ là sau khi khép cửa lại, ông ta không khỏi nhíu mày lắc lắc phần cổ chân.
Chẳng lẽ... thật sự là do mình đã bỏ bê rèn luyện quá lâu ư?
Mễ Nghĩa Văn suy nghĩ một lát, sau đó quyết định vứt chuyện này ra khỏi đầu. không hề suy nghĩ đến nữa.
----
Thành phố C.
Sau khi cúp điện thoại xong, tâm trạng của Hứa Tần Nhã vô cùng tốt.
Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, đầu tiên là dùng nước ấm uống viên đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa, kế đó mới vừa ngân nga một khúc nhạc vừa thực hiện chu trình skincare của ngày hôm nay.
Lúc xoa tới phần cổ sau tai, ngón tay của Hứa Tần Nhã đột nhiên run lên một cái như bị điện giật, sau đó vội vàng rụt lại.
Ảnh ngược trong gương cũng phản chiếu lại biểu cảm khiếp sợ đến tột cùng của bà ta.
Ban nãy khi sờ đến phần cổ sau tai... đầu ngón tay của bà ta truyền đến cảm giác như bị thứ gì đó liếm mút.
Hơn nữa không chỉ có một cái!
Cảm giác này giống như trên cổ mọc ra hai cái miệng cá, bởi vì thiếu oxy cho nên chúng nó ngoi lên mặt nước không ngừng mấp máy để hô hấp, mà lúc nãy ngón tay của bà ta lại vô tình đụng tới cho nên mới có cảm giác như bị mút một cái.
Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn bản thân mình trong gương, bà ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy giơ tay muốn sờ thử phía sau cổ một lần nữa.
Ngay lúc sắp chạm đến, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra làm Hứa Tần Nhã “á” lên một tiếng, bà ta sợ đến mức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên - người đang hoang mang đẩy cửa tiến vào.
“Sao thế em?” Tay của Bạch Văn Liên vẫn còn nắm lấy then cửa, thấy Hứa Tần Nhã vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình chằm chằm, ông ta hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
Nỗi sợ hãi dần vơi đi, thay vào đó là cơn giận như núi lửa chực phun trào.
Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên, vỗ mạnh lên ghế dựa và quát: “Anh làm em sợ muốn chết nè! Sao anh vào phòng mà không gõ cửa gì hết vậy?!”
Bạch Văn Liên ngớ người: “Nhưng trước giờ có khi nào anh gõ cửa đâu? Anh còn chưa nói em đấy, tự nhiên sồn sồn lên làm anh sợ hết hồn đây này.”
Ông ta tức giận khoát tay, vừa đóng cửa lại vừa cởi cà vạt: “Đừng cãi nhau với anh vì ba cái chuyện vặt vãnh này nữa, tan làm xong anh còn phải đi thăm mẹ, bây giờ anh mệt lắm rồi đây.”
Bạch Văn Liên nói xong thì đi tới sô pha nhắm mắt lại ngồi xuống, thậm chí còn dùng tay xoa xoa sống mũi, thể hiện mình đã mệt tới mức không muốn nói chuyện.
Hứa Tần Nhã vẫn còn giận lắm, nhưng sau khi nghe chồng mình bảo là vừa đi thăm bà nội Bạch xong thì sắc mặt của bà ta trở nên khá kỳ quái.
Ngay giây tiếp theo, bà ta đột nhiên quay phắt về phía Bạch Văn Liên, như thể đang sợ ông ta phát hiện biểu cảm lúc này của mình vậy.
Khi thấy Bạch Văn Liên vẫn còn nhắm mắt xoa sống mũi, bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, ra vẻ quan tâm đi tới gần chồng mình.
“Sao thế anh? Chẳng lẽ là công ty lại xảy ra chuyện gì ư?” Hứa Tần Nhã đứng sau sô pha xoa bóp bả vai cho Bạch Văn Liên, giúp ông ấy giảm bớt mệt mỏi.
Bạch Văn Liên nghe xong thì khẽ thở dài, vừa nhắm mắt thư giãn vừa nói chuyện phiếm với Hứa Tần Nhã: “Cũng nhờ có ông ba Phụng cho nên mấy ngân hàng kia đã không còn hối mình nhiều như lúc trước nữa.
Có điều mỗi ngày công ty đều sẽ xuất hiện vấn đề mới, không phải chuyện này thì là chuyện kia, qua qua lại lại cũng chỉ có mấy cái rắc rối đó thôi.”
“Vậy sao anh lại...” Nghe ông ta nói như thế, hai mắt Hứa Tần Nhã lập loè, bà ta giả vờ ra vẻ khó hiểu để hỏi dò: “Chẳng lẽ là mẹ bị sao hả anh?”
Bạch Văn Liên lại không nhịn được thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu.
Hứa Tần Nhã thấy ông ta như thế thì hỏi dồn: “Sao vậy anh? Tình hình tệ lắm à?”
Bà ta dừng một chút rồi lại thúc giục: “Trời ạ, em đang hỏi anh đấy, đừng thở dài nữa, mau trả lời em đi chứ.”
Nghe giọng nói của bà ta, không biết Bạch Văn Liên nghĩ tới cái gì mà đột nhiên cười phì một tiếng, nụ cười này làm Hứa Tần Nhã sợ tới mức hơi run lên.
Bà ta giả vờ tức giận bảo: “Lúc này mà anh còn cười được nữa hả?”