Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 560

Unknown Chương 560

Hơn nữa nghe còn rất phấn khích.

“Tin tốt gì thế mẹ?” Bạch Ngữ Dung bình tĩnh ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi một câu, đồng thời vươn tay lấy đại một chai trong đống chai lọ trên bàn, cầm lên ngắm nghía, tâm hồn thả bay đi đâu đó, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tới khi nghe thấy Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia ríu rít nói một hơi dài, Bạch Ngữ Dung mới dần thu lại biểu cảm thờ ơ, không quan tâm trên mặt, tay chầm chậm hạ xuống, đặt cái chai về vị trí cũ, lòng mừng rỡ hân hoan không biết phải làm thế nào.

Bấy giờ, thái độ của cô ta quay ngoắt một trăm tám chục độ, vội vàng cầm lấy điện thoại bằng cả hai tay, hỏi: “Mẹ nói… ông ba Phụng ấy hả? Có thật là ông ba Phụng của nhà họ Phụng kia không mẹ?”

“Đúng vậy!” Hứa Tần Nhã cũng toét miệng cười: “Không ngờ năm đó ông hai của con còn để lại cho chúng ta món quà lớn tới vậy. Ngữ Dung nè, nếu sắp tới có người của nhà họ Phụng tới tìm con thì nhớ biểu hiện tốt một chút, biết chưa?”

“Dạ, vâng, mẹ cứ yên tâm, con hiểu mà.” Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn đồng ý, rồi tạm ngừng vài giây, sau đó giả vờ như thuận miệng hỏi: “Phải rồi, mẹ này, thuốc của mẹ hết chưa? Có cần con gửi thêm về không ạ?”

“Vẫn còn mấy viên, có điều…” Chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, Hứa Tần Nhã bỗng mở miệng cười: “Con gửi thêm mấy hộp về nhà để mẹ đem biếu cho ông ngoại với cậu của con.”

“Dạ, không thành vấn đề.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.

Tựa như một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, cô ta lại ngọt ngào hỏi thăm Hứa Tần Nhã thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.

Vừa cúp máy, Bạch Ngữ Dung tức khắc hào hứng đứng dậy khỏi ghế, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng mới dần dần tỉnh táo lại.

Nhà họ Phụng à, đó là đối tượng mà tới cả bốn gia tộc lớn cũng phải tranh nhau lấy lòng đấy.

Nếu có thể giữ gìn được mối quan hệ này với nhà họ Phụng, thế thì nhà họ Mễ…

Bạch Ngữ Dung bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ xem thường.

Đứng trước châu ngọc, nhà họ Mễ có là cái đinh gì đâu?

***

Mặt khác, tại nhà họ Mễ.

Lúc này, Mễ Ông Thành đang trò chuyện vui vẻ với Phụng Hồng Bác mà chẳng hề hay biết rằng có một con nhóc dám xem thường nhà họ Mễ.

Ông ta sung sướng đi tới đi lui trong phòng một hồi, sau đó mới quay sang nói với con trai mình là Mễ Nghĩa Văn: “Xem ra chuyến này đám Chu Phổ hoàn toàn trở mặt với nhà họ Phụng rồi.”

Nói tới đây, Mễ Ông Thành hả hê hừ nhẹ một tiếng.

Mễ Nghĩa Văn đứng bên cạnh, lén lút cử động chân phải, rồi cất tiếng hỏi: “Cha à, kế tiếp, bên phía Chu Phổ…”

“Không cần để ý tới.” Mễ Ông Thành hờ hững phẩy tay, cười khẩy, đắc ý nói: “Dám đắc tội nhà họ Phụng, chúng ta không phải làm gì hết, chỉ cần thả tin tức này ra ngoài, tự khắc có người tranh nhau ra tay diệt trừ ông ta thôi.”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu, thoáng cau mày.

Mễ Ông Thành vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy con trai mình như vậy, thế là nhíu mày hỏi: “Nghĩa Văn, con sao thế?”

“Ba, ban nãy lúc Ôn Liễu ra tay...” Mễ Nghĩa Văn hơi nhúc nhích bàn chân: “Con cảm giác sức lực của cô ta không đúng lắm.”

Ông ta dừng một chút, khi thấy Mễ Ông Thành có ý bảo mình nói tiếp thì mới mở miệng: “Con thấy... có lẽ vết thương của cô ta không nặng như trong lời đồn đâu ạ.”

Thì ra là chuyện này.

Mễ Ông Thành nghe xong thì khoát tay, trưng ra vẻ mặt “ba còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm chứ” rồi bảo: “Chỉ có một chiêu thì đâu thể nói chắc được gì, hơn nữa con cũng đâu ngờ là Ôn Liễu sẽ ra tay, đúng chứ?”

“Nhưng mà...” Mễ Nghĩa Văn còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại bị Mễ Ông Thành cắt ngang.

“Rồi rồi, đừng để ý chuyện này nữa.” Mễ Ông Thành dửng dưng phất tay: “Mấy năm qua con đã dồn hết tâm huyết vào việc xây dựng và phát triển nhà họ Mễ, cho nên thể lực có phần suy sút cũng là chuyện bình thường thôi.

Đối với mấy đứa mà nói thì cách nhận biết vị trí huyệt vốn là kiến thức cơ bản, con không cần tự coi thường mình như thế.”

Thấy Mễ Ông Thành đã nói đến mức này, Mễ Nghĩa Văn cũng không tiện nói thêm gì nữa, cho nên ông ta chỉ đành gật đầu im lặng.

Mễ Ông Thành thấy thế thì vừa lòng gật đầu, sau đó dường như lại nhớ đến cái gì cho nên hỏi: “Đúng rồi, con gọi điện thoại cho Mễ Nhã đi, nhờ con bé đi tìm con nhỏ bạn gì của nó để lấy thêm một ít đan dược. Hiện giờ chúng ta đã có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phụng rồi, phải tranh thủ lấy lòng bà Phụng luôn một thể.”

 


Bình Luận (0)
Comment