Mở ra khép lại, như thể đang thở vậy.
“Mễ Nhã, mày hãy đợi đó.” Cô gái không hay biết gì cả, nhìn vết thương trên mặt mình và hung tợn nói.
-----
Về phần Bạch Ngữ Dung, nguồn cơn cho tất thảy phản ứng dây chuyền này lại chẳng hay biết gì về vụ việc cả.
Cô ta vui vẻ bước nhanh tới trước cổng trường, nhìn thấy chiếc xe đang đậu cách cổng trưởng một khoảng đang chờ mình, cô ta hít một hơi thật sâu, xác nhận từ dáng vẻ cho đến biểu cảm không để lộ chút sơ hở nào mới tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
Lúc còn cách chiếc xe vài bước chân, tài xế nhà họ Phụng đã phát hiện cô ta đã tới, vội mở cửa bước xuống, đi vòng qua đối bên, khom lưng lịch sự hỏi thăm Bạch Ngữ Dung: “Xin hỏi, cô có phải cô Ngữ Dung không?”
“Phải.” Bạch Ngữ Dung tự tin trả lời.
Nghe vậy, tài xế nhà họ Phụng lập tức cung kinh xoay người mở cửa xe giúp Bạch Ngữ Dung, rồi cười bảo: “Ông ba Phụng mời cô tới nhà họ Phụng làm khách, cô Ngữ Dung, mời lên xe.”
“Cảm ơn.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười cảm ơn, sau đó ngồi lên xe nhà họ Phụng.
Đến khi xe lăn bánh, Trình Ngạn Xương bám đuôi Bạch Ngữ Dung nguyên đoạn đường dài mới từ từ ló đầu ra, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm hướng chiếc xe vừa rời đi, qua một hồi lâu mới bần thần xoay người trở về.
Nhưng vừa quay lại đã đụng trúng người khác, thế mà anh ta chẳng thèm xin lỗi câu nào, còn trợn mắt quát một câu rõ to: “Bị mù à?”
Sau đó anh ta nhanh chân bỏ đi, để lại mình Khúc Nhiên đứng ngây tay chỗ, tay ôm phần vai bị đụng đau điếng.
Cô ấy ngạc nhiên Trình Ngạn Xương, sau đó mắng thầm một câu “Đồ thần kinh”, rồi tiếp tục đi về phía cổng trường.
Tới cổng trường, cô ấy đứng chờ không bao lâu thì Thẩm An đã lái xe chạy tới.
Xe mới dừng hẳn thì Đại Vi đã phóng như bay ra khỏi xe, vui sướng ôm chầm lấy Khúc Nhiên, nói lớn: “Tiểu Nhiên ơi, tớ thành công rồi.”
Khúc Nhiên cũng mừng thay cho Đại Vi, vội ôm lại cô ấy, luôn miệng: “Chúc mừng cậu.”
Bấy giờ, Tô Tái Tái mới bước từ trên xe xuống, đứng kế bên Thẩm An, mỉm cười nhìn hai người họ.
Hai người ôm nhau hồi lâu mới chịu buông tay, Khúc Nhiên quay sang, nói với Tô Tái Tái bằng giọng cảm ơn: “Đàn em, cảm ơn em nhiều.”
Kim châm cứu của Nghiêm Thanh vừa được rèn xong thì ông ấy lập tức điều trị cho Mễ Y đầu tiên, thế nên tiếng cảm ơn này vô cùng cần thiết.
Tô Tái Tái mỉm cười: “Không có gì.”
Một câu ngắn ngủi, lại khiến Khúc Nhiên sững sờ, bởi giọng Tô Tái Tái cực kỳ khàn, sau đó còn hắt xì một tiếng rõ to.
“Đàn em?” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái: “Em bị sao vậy?”
“À.” Tô Tái Tái xoa mũi, trầm giọng nói giỡn: “Không phải có người chửi thầm em đâu, mà do bị cảm đó.”
***
Nhà họ Phụng.
“Chú ba cứ yên tâm, chắc chắn cháu sẽ chiêu đãi cô bé sắp tới thăm nhà mình thật tốt mà.” Bối Trân cười bảo, thoáng dừng lại nói: “Gia đình cô ấy là ân nhân của chú ba, tất nhiên cũng là ân nhân của nhà họ Phụng rồi.”
“Ý dà, hai chuyện này vốn là hai chuyện khác nhau, đâu thể gộp chung thành một được.” Phụng Hồng Bác mỉm cười phủi tay, im lặng vài giây rồi đánh mắt về phía Phụng Cảnh đang ở một bên chơi ván trượt.
Sau đó, ông ta khẽ hạ giọng, nói nhỏ với Bối Trân: “Trước đó Tiểu Cảnh từng làm ầm ĩ muốn tới thăm cháu, có điều nó ngại, không dám nói. Chú thấy cô bé sắp tới đây tuổi cũng không lớn, hẳn là nó sẽ không e dè.”
Nói đoạn, ông ta lại bật cười: “Tiếc là đứa bé nhà họ Chung đang đi học, không tiện làm phiền.”
Bối Trân mỉm cười không nói gì, nhưng trong mắt không giấu nổi lo lắng, cứ liếc nhìn Phụng Cảnh đang chơi ở đằng kia hoài.
Con nhà người ta đã đi học tiểu học hết, thế mà Tiểu Cảnh nhà bà ấy còn chưa đụng tới sách vở lần nào.
Mặc dù Phụng Hồng Bác đã lấy lý do rằng mong cậu bé có thể bầu bạn bên cạnh bà ấy nhiều hơn, nhưng thú thật, Bối Trân cứ có cảm giác ông ta đang âm mưu gì đó.
Thậm chí, trong đầu bà ấy hẳn đã đoán được lờ mờ, chỉ là không dám tiếp tục đào sâu mà thôi.
Đương lúc Bối Trân thất thần, Phụng Cảnh cưỡi ván trượt lao về phía họ, vừa nghiêng ngả cố giữ thăng bằng vừa vui vẻ hét lớn với Phụng Hồng Bác: “Ông ba nhìn nè, cháu đứng thẳng dậy được rồi.”
“Cháu cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.” Phụng Hồng Bác mỉm cười.