Nhưng còn chưa nói xong, ván trượt đã lật ngửa, cả người Phụng Cảnh ngã nhào về phía trước.
“Tiểu Cảnh!” Bối Trân vừa hoàn hồn thì nhìn thấy ngay cảnh này, sợ tới nỗi đứng hình, hoảng hốt hét lớn.
Khi đầu Phụng Cảnh sắp đụng phải góc của bàn trà, Phụng Hồng Bác vội lao tới, giang tay ôm chặt Phụng Cảnh vào lòng, dẫn tới lưng đập thẳng vào bàn trà.
Tới cả Bối Trân khi nghe thấy âm thanh da thịt va chạm đầy vang dội đó cũng biết ông ta bị đụng không nhẹ.
Người hầu xung quanh vội chạy tới, đỡ ông ta lên, mồm năm miệng mười hỏi thăm: “Ông ba à, ông có sao không? Có cần tới bệnh viện khám không?”
Nhưng Phụng Hồng Bác lại phất tay với mọi người, vội cúi người xem Phụng Cảnh, còn kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới: “Tiểu Cảnh, cháu không sao chứ? Nè, có bị thương ở đâu không?”
“Cháu không sao…” Phụng Cảnh rưng rưng nói.
Thấy vậy, Phụng Hồng Bác khẽ thở phào, vỗ nhẹ chân cậu bé mấy cái: “Thằng nhóc thối này, dọa ông một phen hú vía đấy.”
Vừa mới đánh xong, thấy Phụng Cảnh trề môi xụ mặt, ông ta lại vội vàng an ủi: “Được rồi, được rồi mà, không sao, không sao hết.”
Dỗ dành cậu bé xong, ông ta như mới nhớ ra ở đây còn có Bối Trân, bèn quay đầu mỉm cười bảo: “Bối Trân đừng lo, Tiểu Cảnh không bị sao cả đâu.”
“À… Dạ.” Bối Trân hoàn hồn, rối rít cảm ơn Phụng Hồng Bác: “Chú ba, cảm ơn chú…”
“Hầy, người một nhà với nhau cả, cảm ơn gì chứ.” Phụng Hồng Bác mỉm cười xua tay, tỏ vẻ không có gì to tát.
Sau khi ngồi lại xuống ghế, ông ta xoa đầu Phụng Cảnh, nói: “Sau này lớn lên Tiểu Cảnh sẽ kế thừa nhà họ Phụng mà, tuyệt đối không thể để nó bị thương.”
Bối Trân vừa cảm động lại vừa hổ thẹn.
Mới giây trước bà ấy còn đang suy đoán mục đích của chú ba là gì, ai ngờ ngay giây sau người ta đã bất chấp tất cả mà cứu Tiểu Cảnh.
Quả nhiên, bà ấy đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Ừm, cháu biết rồi, thưa chú ba.” Bối Trân lên tiếng trả lời, đặng gật đầu với Phụng Hồng Bác.
Không chỉ đánh mất sự hoài nghi trong lòng mà đồng thời, bà ấy cũng thầm hạ quyết tâm sau này sẽ tin tưởng tuyệt đối vào Phụng Hồng Bác.
Phụng Hồng Bác gật đầu, ngay lúc định nói thêm câu gì thì người hầu bỗng bước vào, bẩm: “Ông ba, bà Phụng, cô Ngữ Dung đến rồi ạ.”
Nghe vậy, Phụng Hồng Bác vội hướng mắt ra ngoài cửa, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Bạch Ngữ Dung, ông ta thoáng trợn trừng mắt, nhưng thoáng cái đã khôi phục biểu cảm hòa nhã như bình thường.
Đúng là… đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công mà.
Phụng Hồng Bác nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, khóe môi khẽ xẹt qua nụ cười quái lạ. Nếu không phải chung quanh còn có những người khác, có lẽ ông ta đã ngửa mặt cười phá lên rồi.
Còn gì vui hơn khi lô đỉnh tự mình dâng tới cửa chứ?
“Ừm, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan rồi. Ngoan, ngoan lắm!”
Chờ sau khi Bạch Ngữ Dung ngồi xuống, Phụng Hồng Bác cẩn thận đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó vui mừng vỗ đùi, liên tục gật đầu khen ngợi.
Ông ta lại nhìn sang Bối Trân, hỏi: "Bối Trân, cháu thấy sao?"
"Dạ.” Bối Trân mỉm cười, hâm mộ nhìn nước da nhẵn mịn và phong thái tự tin của Bạch Ngữ Dung.
Tuổi trẻ quả thật tốt biết bao.
Phụng Hồng Bác cực kỳ cao hứng khi nghe được lời khẳng định của Bối Trân, nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ đó, có khi còn nghĩ rằng Bạch Ngữ Dung mới là cháu gái ruột của ông ta đấy.
"Ngữ Dung này, sau này cháu thường xuyên đến nhà ông chơi đi, đến trò chuyện với dì Bối Trân, hay là chơi với Tiểu Cảnh đều được.” Phụng Hồng Bác cười híp mắt nói.
Dừng lại một lát, ông ta như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức vươn tay ra ôm lấy Phụng Cảnh dựa vào người mình, mà thằng bé thì đang bĩu môi nhìn Bạch Ngữ Dung.
Lúc này, Phụng Hồng Bác mới bổ sung: "À, đây là Tiểu Cảnh.”
Nói xong, ông ta lại nghiêng đầu nhìn Phụng Cảnh: "Tiểu Cảnh, mau gọi chị Ngữ Dung đi?"
Ông ta vừa dứt câu, Phụng Cảnh lập tức quay đầu sang một bên, giận dỗi đáp: “Cháu không gọi đâu!”
Câu trả lời này khiến cho Phụng Hồng Bác không khỏi cau mày: "Tiểu Cảnh? Sao cháu lại không nghe lời như thế chứ? Mau gọi chị đi."
"Cháu không gọi, chị ta không phải chị của cháu!" Phụng Cảnh quay đầu lại lớn tiếng nói, dừng một chút lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, trừng mắt với cô ta: "Cháu không thích chị ta, ông ba, ông bảo chị ta đi đi!"