"Ôi cái thằng nhóc này, lại bắt đầu cáu kỉnh rồi.” Phụng Hồng Bác cau mày, trừng nhẹ mắt nhìn Phụng Cảnh.
"... Hừ!" Phụng Cảnh đẩy tay Phụng Hồng Bác ra, trượt xuống ghế sô pha, liếc Bạch Ngữ Dung một cái rồi mới chạy đi.
Bối Trân thấy vậy thì gọi với theo bóng lưng con trai: "Tiểu Cảnh?!”, nhưng gọi mấy lần liên tiếp thằng bé cũng không quay đầu lại.
Thế nên Bối Trân nhìn sang Phụng Hồng Bác với ánh mắt cầu cứu, có chút do dự lên tiếng: "Chú ba..."
Phụng Hồng Bác hiểu ý của bà ấy, nhẹ gật đầu: "Đi đi."
Lúc này Bối Trân mới đứng dậy, áy náy cười với Bạch Ngữ Dung rồi nói: “Ngữ Dung này, cháu cứ ngồi đây đi nhé, dì đi dẫn Tiểu Cảnh về."
“Dạ dì.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười gật đầu.
Cô ta nhìn theo bóng lưng Bối Trân rời đi, lúc quay đầu lại thì phát hiện Phụng Hồng Bác đang nhìn chằm chằm mình, cô ta không khỏi sững sờ.
Nhưng đợi sau khi Bạch Ngữ Dung tỉnh hồn lại, cô ta mới phát hiện ánh mắt của Phụng Hồng Bác không giống với những người đàn ông khác.
Những người khác nhìn cô ta, bao gồm cả Trình Ngạn Xương, đều dùng chung một ánh mắt khi đàn ông muốn chiếm lấy người phụ nữ làm của riêng, sở hữu xen lẫn dục vọng.
Bạch Ngữ Dung hiểu rất rõ những người đó muốn gì ở bản thân cô ta.
Nhưng Phụng Hồng Bác thì khác, trong ánh mắt ông ta là tán thưởng và lẳng lặng đánh giá.
Mặc dù cũng có sự khen ngợi và ngạc nhiên, nhưng ánh mắt đó... lại vô cùng thờ ơ.
Giống như ông ta đang ngắm nhìn một bình hoa cổ quý giá vậy.
"Chà, không hiểu sao mà mặc dù hôm nay là lần đầu tiên ông gặp Ngữ Dung, nhưng ông cảm thấy như... quen biết từ lâu rồi ấy.” Phụng Hồng Bác thu ánh mắt lại, cười hào sảng: "Dường như là từ cách đây rất lâu đã gặp qua rồi vậy."
Bạch Ngữ Dung nghe ông ta nói vậy thì ngượng ngùng cười đáp: "Thật ra thì... Ông Phụng, cháu cũng có cảm giác như thế ạ. Mỗi lần nhìn ông là giống như đang nhìn người thân vậy.”
Mặc dù vẻ mặt của Bạch Ngữ Dung có chút giả tạo, nhưng những gì cô ta nói đều là lời thật lòng.
Cứ mỗi lần nhìn Phụng Hồng Bác là trong lòng lại nảy sinh cảm giác thân thiết, chính cô ta cũng không biết là tại vì sao nữa.
Phụng Hồng Bác nghe vậy thì cười lớn: "Được, tốt lắm, nếu đã như vậy rồi thì, Ngữ Dung này, cháu cũng đừng gọi ông là ông Phụng nữa mà gọi ông ba luôn đi.”
"Cái này...” Bạch Ngữ Dung do dự.
Phụng Hồng Bác thấy vậy thì mỉm cười nói: "Sao thế? Một ông lão bảy mươi tám tuổi như ông không thể làm ông nội của cháu sao?"
"Không, không, không! Không phải như vậy đâu ạ.” Bạch Ngữ Dung xua tay lia lịa: "Chẳng qua là cháu cảm thấy mình đang trèo cao nên trong lòng có hơi lo sợ thôi ạ."
“Trèo cao trèo thấp cái gì chứ, ông cháu ta mới gặp mà cứ như đã quen từ lâu, cháu gọi ông là ông ba cũng chẳng sao đâu. Với cả, ông hai Bạch lại còn là ân nhân cứu mạng ông đấy. Không sao đâu, ông cho phép cháu gọi như thế. Đừng sợ.” Phụng Hồng Bác cười ha hả nói.
Bạch Ngữ Dung nghe vậy mới ngượng ngùng mở miệng: "Vậy... Ông ba?"
"Ngoan!" Phụng Hồng Bác cười lớn đáp lại.
Dừng một chút, ông ta lại lên tiếng: "Nếu như cháu đã gọi ông một tiếng ông ba rồi thì ông ba cũng phải tặng cháu một món quà gặp mặt mới được."
Phụng Hồng Bác nói xong thì đứng dậy, lại cười ha hả nói với Bạch Ngữ Dung: "Cháu đi theo ông."
Mặc dù Bạch Ngữ Dung không biết Phụng Hồng Bác định làm gì, nhưng cô ta cũng biết đó không phải chuyện xấu, cho nên cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo.
Khi hai người đến phòng làm việc, Phụng Hồng Bác trịnh trọng lấy ra một hộp gấm, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Bạch Ngữ Dung, ra hiệu cho cô ta mở ra.
"Đây là...” Bạch Ngữ Dung nén xuống kích động trong lòng, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong không phải là trang sức quý giá như mình nghĩ mà chỉ là hai tờ giấy lộn không thể nào bình thường hơn, trong lòng cô ta lập tức thất vọng không thôi.
Nhưng Bạch Ngữ Dung nhanh chóng giấu nhẹm biểu cảm trên mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn Phụng Hồng Bác.
Mặc dù Bạch Ngữ Dung đã giấu biểu cảm đi rất nhanh, nhưng ở trước mặt Phụng Hồng Bác thì cô ta cũng chỉ giống như một tờ giấy trắng.
Đối với biểu cảm trên mặt cô ta, trong lòng Phụng Hồng Bác vừa khinh thường lại vừa hưng phấn.
Bởi vì những hạng người giống như Bạch Ngữ Dung thì lúc nào cũng dễ bị nắm trong lòng bàn tay.