Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 569

Unknown Chương 569

Chỉ cần cho đối phương thật nhiều lợi ích là được thôi.

Vì vậy, Phụng Hồng Bác vẫn bày ra dáng vẻ hiền từ như cũ, kiên nhẫn giải thích với cô ta: "Chẳng phải hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi sao? Lúc trước ông ở thành phố C có nghe ba mẹ của cháu kể rằng cháu là học sinh của Luyện Đan Viện.”

Phụng Hồng Bác dừng lại một chút, tay chỉ vào hộp gấm nói: "Trong này là sách chế đan mà ông vô tình có được. Ông từng tìm người có chuyên môn xem rồi, là đồ tốt có thể nâng cao tu vi nếu được luyện chế thành công."

Bạch Ngữ Dung nghe thế thì hai mắt lập tức sáng lên như đèn pha ô tô. Cô ta lại nhìn xuống hai mảnh giấy lộn trong hộp gấm, ánh mắt khác một trời một vực so với ánh mắt vừa nãy.

Nhưng Phụng Hồng Bác vẫn chưa nói xong: "Chỉ tiếc là lúc ông có được cuốn sách chế đan này thì nó chỉ còn một phần nhỏ. Mặc dù sau đó ông đã tìm hai ba vị luyện đan sư đến nghiên cứu, nhưng kết quả vẫn chưa nghiên cứu ra thành phẩm tốt nhất. Cho nên đến giờ nó vẫn chỉ được một nửa."

Phụng Hồng Bác dừng lại, nhìn Bạch Ngữ Dung rồi mỉm cười: "Ông chưa từng cho ai biết về món đồ này cả, vẫn luôn cất giữ rất kỹ, nhưng không biết tại sao mà hôm nay gặp Ngữ Dung, ông lại đột nhiên có suy nghĩ muốn tặng cháu quyển luyện đan này.”

"Ngữ Dung, nếu cháu không chê thì ông tặng cháu quyển luyện đan này nhé. Mặc dù ông không chắc là liệu nó có ích với cháu hay không, nhưng mà... Cứ xem nó như là một món quà để Phụng Hồng Bác ông nhận cháu làm cháu gái nuôi đi."

Bạch Ngữ Dung vốn đã mừng thầm trong lòng khi nghe Phụng Hồng Bác muốn tặng quyển sách luyện đan này cho mình, đang định giả vờ từ chối một phen rồi mới “miệng cưỡng nhận lấy” thì không ngờ Phụng Hồng Bác đã rào trước rồi.

Cô ta ngạc nhiên nhìn Phụng Hồng Bác một hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh hồn lại được.

Phụng Hồng Bác thấy Bạch Ngữ Dung bày ra vẻ mặt như vậy thì bật cười nói: “Sao vậy Ngữ Dung, cháu xem thường ông già này sao?"

"Không, không, không phải vậy đâu ạ!" Bạch Ngữ Dung tỉnh táo lại, nén xuống sự kích động trong lòng, khoát tay lịa lịa: "Ông ba, chỉ là, là do con vui quá thôi ạ.”

"Đứa cháu ngốc, bây giờ mà còn gọi ông là ông ba nữa sao?" Phụng Hồng Bác cười lớn: "Cháu phải gọi ông là ông nội chứ."

Bạch Ngữ Dung liên tục gật đầu. Sau khi hít sâu mấy hơi liền để ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình, lúc này cô ta mới ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông nội!"

"Ừ, ngoan lắm.” Phụng Hồng Bác mỉm cười, vỗ vai Bạch Ngữ Dung nói: "Sau này cháu mà gặp chuyện gì, phải nhớ là không cần sợ, có nhà họ Phụng làm chỗ dựa cho cháu đây.

À nhân tiện, ông sẽ chọn thời gian thích hợp để gọi kể cho ba mẹ cháu chuyện này, đến lúc đó ông sẽ tìm dịp long trong giới thiệu cháu gái nuôi của ông với mọi người luôn."

Bạch Ngữ Dung mỉm cười, càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn: "Cháu nghe theo lời của ông nội cả ạ."

"Vậy là tốt rồi.” Phụng Hồng Bác gật đầu: "Hay là... Hôm diễn ra hội đánh giá đan dược, ông cũng sắp xếp thư mời cho ba mẹ của cháu, để bọn họ cũng đến xem hội nhé?"

Câu nói này khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, xen chút kinh ngạc lẫn do dự: "Nhưng mà... Thư mời đến hội đánh giá đan dược,"

"Ôi dào, dăm ba chuyện lặt vặt này cháu không cần phải lo.” Phụng Hồng Bác mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nói thế nào thì ông cũng là trưởng lão danh dự của Hội Huyền học, mấy tờ thư mời vẫn có thể lấy được.”

Lúc Phụng Hồng Bác nói lời này, ông ta hướng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, thấy đáy mắt cô ta không giấu nỗi vui mừng tột độ, ông ta không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng, phán đoán trong lòng mình đã đúng.

Cái ngữ Bạch Ngữ Dung này, muốn nắm thóp cô ta, quả thật quá đơn giản.

----

Ở bên kia, sau khi có được phương pháp rèn, việc Nghiêm Thanh làm đầu tiên là chạy ngay đi thử nghiệm.

Giải quyết chuyện bên Mễ Y xong, ông ấy lập tức khám chữa bệnh cho Trình Hồng Huy.

Sau khi chắc chắn rằng mình tương thích với kim châm thì ông ấy mới chuyển đến Ôn Liễu.

Lúc này Nghiêm Thanh mới ngạc nhiên phát hiện kinh mạch của Ôn Liễu đã được cải thiện được bảy tám phần.

Ông ấy kích động đến mức trực tiếp bế Tô Hồng Bảo lên xoay một vòng, sau khi đặt cậu bé xuống thì ngó nghiêng nhìn trái nhìn phải, xác nhận không thấy bóng dáng Tô Tái Tái đâu mới lên tiếng: "Tiểu Tái đâu rồi? Tôi phải cảm ơn con bé thật đàng hoàng mới được!”


Bình Luận (0)
Comment