"Tiểu sư thúc cứ yên tâm đi." Tiền Tam vỗ ngực.
Tô Tái Tái gật đầu, nhớ tới ở trên núi vẫn còn chút đồ ngổn ngang lâu không dùng tới bèn nói với Tiền Tam: "Ngày mai tôi sẽ đưa vài thứ cho ông, đến lúc ở hội đánh giá đan dược thì bán mấy món đó giúp tôi."
Nghe cô nói như vậy, mắt Tiền Tam sáng rực.
Cười hì hì, hai tay xoa vào nhau, gương mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Tiểu sư thúc, tội gì phải để người ngoài được hời? Bán cho tôi đi?"
Có bao nhiêu lấy bao nhiêu! Tuyệt đối không nói hai lời!
"Ông?" Tô Tái Tái nhìn ông đầy khó hiểu rồi mới trả lời lại: "Ông muốn mấy thứ này để làm gì, tôi cho ông mấy món tốt hơn không được sao?"
"???!" Tiền Tam mở to mắt, kinh ngạc ngã ngửa ra sau, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
Trên mặt viết rõ mấy chữ "Cô là ai?!"
Cái nhìn này Tô Tái Tái cảm thấy ngượng ngùng, sau khi yên lặng sờ mũi lại tức giận mở miệng: "Ánh mắt đó của ông là sao thế."
"... Hả, chỉ là do được sư thúc người bất ngờ quan tâm nên cảm thấy không quen mà thôi." Tiền Tam ngơ ngác nhìn Tô Tái Tái, ngập ngừng một lát rồi rồi mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu sư thúc, người không bị bệnh chứ? Có muốn tôi đưa ngài đến bệnh viện châm cứu không?”
"..."
Tô Tái Tái thở dài, lẩm bẩm: "Được rồi, vẫn nên tiếp tục cho ông đồng nát sắt vụn thôi."
"?!!" Không muốn đâu tiểu sư thúc, ông ấy vừa chỉ đùa giỡn một chút thôi mà!
Tiền Tam không biết ngượng mà diễn vẻ mặt "Mắt rưng rưng, cắn tay áo" cho Tô Tái Tái xem.
------
Thành phố C.
"Ông Bạch, về tình hình của bà nội Bạch chúng tôi thực sự không tìm thấy nguyên nhân." Bác sĩ chữa trị chính và Bạch Văn Liên cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, vừa tiễn ông ta đến thang máy vừa nói xin lỗi, mặt mày đầy áy náy: "Thật sự rất xin lỗi."
Bạch Văn Liên thở dài, đứng trước thang máy xoay người nhìn về phía bác sĩ, gật đầu rồi lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, đừng nói như thế, tôi cũng biết là mọi người đã cố gắng hết sức rồi."
"Chỉ là..." Bạch Văn Liên nhíu mày, rất khổ não: "Hiện tại tôi cũng không biết phải làm cái gì nữa."
Bác sĩ Lâm nghe thế thì nhìn ngó xung quanh một lát rồi thực hiện động tác “mời” với Bạch Văn Liên: "Ông Bạch, tới chỗ ít người nói chuyện nhé."
Bạch Văn Liên không rõ nội tình, nhưng vẫn gật đầu đi cùng với bác sĩ Lâm qua một bên.
"Ông Bạch, đây không phải là lời mà một người bác sĩ như tôi nên nói, nhưng..." Bác sĩ Lâm dừng một chút, chần chừ một lát nói, trong mắt còn xen lẫn sự sợ hãi: "Buổi tối, lúc tôi tới kiểm tra phòng... Hình như trông thấy trong phòng bà nội Bạch có hơi..."
Anh ấy nói đến đây thì nuốt khan rồi mới dè dặt nói tiếp: "Có một cái bóng khác."
"Cái bóng... khác?" Bạch Văn Liên sững sờ, vừa định hỏi "Đêm hôm khuya khoát ai lại ở trong phòng bệnh chứ", lại đối diện với ánh mắt của bác sĩ Lâm, đột nhiên đầu óc đã nghĩ thông suốt đó là cái gì.
Lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên, đồng thời cũng "À?!" một tiếng.
"Cậu nói là... ?"
Bác sĩ Lâm liên tục gật đầu.
Có trời mới biết, từ sau lần đó, mỗi lần anh ấy đi đến phòng bệnh của bà nội Bạch đều cảm giác căng thẳng.
Hình như có thứ gì đó, vẫn luôn đứng đằng sau lưng anh ấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh ấy vậy.
Bác sĩ Lâm không còn dám nghĩ nữa, vội vàng xua đuổi ý nghĩ này, lại nhìn về phía Bạch Văn Liên nói thêm: "Ông Bạch, bà nội Bạch ... Không phải rất thân quen với bác sĩ Chu sao? Chi bằng..."
Tuy chưa nói hết câu nhưng Bạch Văn Liên cũng đã hiểu ý.
Ngay đúng lúc này, cửa thang máy phát ra một tiếng kêu "Đinh…!" rồi mở ra, ông ta gật đầu với bác sĩ Lâm một cái đáp: "Tôi biết rồi bác sĩ Lâm."
Dừng lại, thoáng nhìn qua thang máy rồi vội vàng nói: "Tôi đi trước đây, việc này đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi bàn tiếp. Làm phiền bác sĩ phải nhọc lòng rồi."
"Ôi?! Ông Bạch, ông nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ mau lên nhé!" Bác sĩ Lâm nhìn Bạch Văn Liên, ngay trước khi cửa thang máy đóng lại thì dặn đi dặn lại mấy lần, dáng vẻ có chút mong ngóng.
Các loại cửa thang máy đóng lại hướng xuống đi về sau, vậy mới thở dài, chậm rãi lắc đầu đi trở về.