Anh ấy là bác sĩ, nhọc lòng để cứu sống bệnh nhân là điều phải làm, nhưng...
Nhọc lòng thì có thể, còn muốn mạng sống của anh ấy thì không được đâu!
Nếu còn tiếp diễn như vậy... Anh ấy cũng không dám đến phòng bệnh của bà nội Bạch nữa!
Bác sĩ Lâm nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở đằng trước chính là phòng bệnh VIP của bà nội Bach, sau khi rùng mình một cái thì vội vàng cúi đầu nhanh chóng đi qua.
Đến cả liếc mắt nhìn nhiều hơn một lần cũng không dám.
Mà Bạch Văn Liên - người đang đi thang máy xuống dưới cũng chau mày suy ngẫm lời bác sĩ Lâm vừa nói.
Ông ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu.
Lúc bước ra khỏi thang máy không nhịn được mà thở dài, khiến những người lướt thoáng qua cũng không khỏi liếc nhìn đầy thông cảm với ông ta.
Những người với vẻ mặt u sầu, thở dài thở ngắn ở bệnh viện cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Đương nhiên Bạch Văn Liên không hề biết suy nghĩ của những người qua đường, nếu không thì ông ta thà rằng sự lo âu của mình là điều mà mấy người qua đường tưởng tượng.
Vốn dĩ Bạch Văn Liên cho rằng sau khi Phụng Hồng Bác đến nhà, chí ít có thể có một khoảng thời gian rỗi rảnh, để ông ta có thể từ từ kiếm tiền trả lại.
Nhưng ông ta không ngờ rằng hôm nay mấy kẻ của ngân hàng đen lại đến hối thúc thành toán.
Đã thế ông ta lại còn nhờ Hứa Tần Nhã xin tiền nhà họ Hứa vài lần rồi, bây giờ cũng không thể mở miệng với Hứa Tần Nhã thêm nữa.
Hiện tại mẹ lại hôn mê bất tỉnh, thậm chí đến cả người mà ông ta có thể cùng bàn bạc cũng không có ai.
Thật sự là...
Trái lại, Phụng Hồng Bác vô cùng tuân thủ những cam kết kia, vừa trở về đã làm trung gian giới thiệu thay cho Bạch Văn Liên, giành được một hợp đồng ở nước ngoài.
Đối phương cũng rất rộng rãi, nể mặt ông ba Phụng mà không làm khó dễ Bạch Văn Liên chút nào, nhanh chóng ký kết hợp đồng.
Chỉ là sau khi hợp đồng được ký, Bạch Văn Liên không biết tìm đâu ra tiền để trang trải chi phí sản xuất hàng hóa trong thời gian ngắn như thế.
Không thể trông chờ vào nhà họ Hứa, những đối tác kinh doanh thường ngày kia cũng từ chối đủ kiểu, lời hay nói dễ nghe, nhưng thật ra bọn họ đều đang quan sát xem tập đoàn của nhà họ Bạch có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không.
Nếu không thể, những người đầu tiên nhào lên cắn xé đoán chừng là những vị được coi là “đối tác kinh doanh” này đi.
Ngay cả nhà họ Trình...
Hừ. Nghĩ đến nhà họ Trình, Bạch Văn Liên lập tức nổi cơn giận.
Mà Ngữ Dung... Con bé cũng chỉ là một học sinh, cũng không làm gì được, nhất là bây giờ còn đang bận rội cho hội đánh giá đan dược . . . chờ một chút!
Bạch Văn Liên đột nhiên dừng bước lại, giống như bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó mà mở to mắt, ngẩng đầu lên.
…[Hội đánh giá đan dược ngoài bán đan dược và các món đồ có liên quan đến Huyền học thì còn có trò may rủi.]
Trò may rủi! Đánh cược ở hội đánh giá đan dược!
Bạch Văn Liên lộ vẻ mừng rỡ trên mặt, giống như đã tìm được sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
Chỉ cần ông ta lợi dụng được năng lực tiềm ẩn của Bạch Ngữ Dung, đánh cược một trận, tiền hợp tác kỳ trước chẳng phải sẽ thuận lợi vào túi hay sao?!
Quá tốt rồi!
Bạch Văn Liên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, định lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Tần Nhã, bảo bà ta mời Chu Phổ đến xem bệnh giúp mẹ.
Nhà họ Bạch có ơn với Chu Phổ, nên ông ta tin chắc rằng Chu Phổ nhất định sẽ không từ chối.
Có điều ngay lúc ông ta chuẩn bị gọi điện thoại thì sực nhớ ra hiện giờ Chu Phổ và Tô Tái Tái có quan hệ rất tốt, còn Hứa Tần Nhã với Tô Tái Tái thì lại...
Nghĩ đến đây, Bạch Văn Liên lập tức cúp máy, chuyển sang gọi số khác.
Sau vài hồi chuông, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Bạch Ngữ Dung: [Ba.]
“Ngữ Dung à, ba... người già trong nhà của bạn ba xảy ra chút chuyện kỳ quái. Con xem có thể mời vị giáo sư nào ở Huyền Học Viện đến thành phố C một chuyến hay không?”
Bạch Văn Liên vốn muốn nói sự thật, nhưng nghĩ đến Bạch Ngữ Dung hiện đang tập trung chuẩn bị cho hội đánh giá đan dược, nên đã đổi ý không nói ra.