[Dạ được, vừa lúc thầy của con đang đi công tác ở thành phố C. Hay để con nói với thầy ấy một tiếng, rồi ba liên lạc với thầy ấy?]
Lời nói của Bạch Ngữ Dung khiến Bạch Văn Liên vui mừng khôn xiết: “Người mà con nói là giáo sư Tần Trác Thắng sao?! Vậy thì tốt quá, Ngữ Dung, con mau hỏi ông ấy giúp ba đi.”
[Dạ.] Bạch Ngữ Dung đáp.
Ngay sau đó thì nhận được tin Tần Trác Thắng đồng ý “lời mời” này.
Sự việc không thể chần chừ, Bạch Văn Liên nhanh chóng đưa Tần Trác Thắng đến bệnh viện.
“Giáo sư Tần, mẹ tôi nằm ở phòng bệnh này.” Bạch Văn Liên đứng trước cửa phòng bệnh nói với Tần Trác Thắng.
Bác sĩ Lâm đi theo bên cạnh ông ta không ngừng gật đầu phụ hoạ.
“Ừm, vậy chúng ta...” Tần Trác Thắng vốn định nói là cùng nhau vào đi, nhưng khi quay sang nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và không tình nguyện của hai người họ thì khựng lại rồi đổi thành: “Tôi vào trong, hai người ở bên ngoài đợi đi.”
Tuy giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt lại có chút khinh thường.
Bác sĩ Lâm là người lạ thì không nói đi, nhưng Bạch Văn Liên là con trai ruột của bà nội Bạch, vậy mà còn sợ đến mức không dám bước vào cửa. Đúng thật là...
Tần Trác Thắng cười chế giễu trong lòng.
Bạch Văn Liên chỉ đợi câu này của Tần Trác Thắng thôi, ông ta liên tục gật đầu, cùng với Bác sĩ Lâm nhìn Tần Trác Thắng đi vào trong, đến khi cửa phòng đóng lại, lúc này hai người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Họ đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau.
Có lẽ là vì đứng ngây ngốc ở đây không được hay lắm, hoặc cũng có thể là do sợ hãi, nhưng tóm lại sau khi bác sĩ Lâm và Bạch Văn Liên nhìn nhau một cái thì cười mỉa nói: “Ông Bạch à, tôi còn phải thăm khám những phòng bệnh khác, nên... không làm phiền ông nữa.”
“Hả?! Bác sĩ Lâm?!”
Bạch Văn Liên hoảng hốt nhìn theo bóng lưng chạy như bay của bác sĩ Lâm, đến khi người đã đi xa, ông ta mới "hừ" một tiếng rồi lẩm bẩm “Vậy mà cũng làm bác sĩ được à?!”, tiếp đó quay đầu nhìn về phía cửa đang đóng chặt.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt rồi từ từ di chuyển chân, đứng cách xa phòng bệnh một chút.
... Vậy mà là con ruột à.
----
Tần Trác Thắng đi vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại, vừa quay người thì bị con mèo trắng ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm khiến ông ta giật mình.
Gần như cùng lúc đó, một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo ùn ùn ập về phía Tần Trác Thắng.
Thậm chí quỷ khí màu đen còn tích tụ thành một làn sương mù dày đặc, xen lẫn những tia sấm sét nhắm vào Tần Trác Thắng gầm rú.
Ông ta bị luồng khí lạnh lẽo này làm hú hồn, không khỏi lùi về phía sau một bước, cả người đập mạnh vào ván cửa, lưng áp sát lên trên đó.
Nhưng ngay lúc luồng quỷ khí lạnh lẽo ấy tiến đến gần Tần Trác Thắng và chỉ còn cách ông ta một tấc thì đột nhiên dừng lại.
Trong sự thù địch lại mang theo sự nghi ngờ, do dự không biết có nên lập tức tấn công người trước mặt hay không.
Ngay cả tai của bé mèo trắng cũng hơi quặp xuống, như thể không chắc chắn lắm.
Nhưng Tần Trác Thắng lại không biết những cảm xúc phức tạp của quỷ khí, vào giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy bản thân như đang bị một thanh kiếm chĩa vào cổ họng, chỉ cần tiến lên một bước thì ông ta sẽ bị thứ đó đâm xuyên qua cổ họng ngay.
Có điều…
Tần Trác Thắng giữ nguyên tư thế không động đậy, liếc mắt nhìn xuống phía dưới thì thấy ngay ngực của mình đang phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
—Đó là lá bùa mà ông ta vẫn luôn mang theo bên người!
Giây tiếp theo, dường như quỷ khí trước mặt đã đưa ra quyết định, không ngừng lùi vào trong, rút về cuối hành lang ngay sau bé mèo trắng, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Trác Thắng.
Sau khi luồng quỷ khí đáng sợ này rút lui, ông ta mới cúi người xuống, ôm cổ thở dốc.
—Vừa rồi ông ta đã nín thở suốt, nếu luồng quỷ khí này còn không rời đi thì ông ta thật sự sẽ không nhịn nổi nữa.
Nhưng... đây rốt cuộc là thứ gì?!
Sao nó lại có thể mạnh đến mức đó?!
Tần Trác Thắng vừa suy nghĩ, vừa nhìn cánh tay mà mình ôm cổ họng, sau khi xác định không có máu, ông ta mới đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn dựa vào ván cửa.