Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 58

Unknown Chương 58

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì hơi trợn to mắt, cô ta quay đầu nhìn về phía Bạch Văn Liên, thấy ông ta cũng mỉm cười gật đầu thì không kìm được sự vui sướng trong lòng, cô ta mừng rơn hỏi: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người nói thật ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta nhìn về phía lá bùa kia và nói: “Tuy rằng con và ba mẹ không có cùng huyết thống, nhưng chỉ cần con uống nước tro sau khi đốt lá bùa này thì vận mệnh của ba người chúng ta sẽ được kết nối với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ là một gia đình còn thân thiết hơn người nhà ruột thịt nữa.”

Bà ta nói tới đây thì hơi dừng lại, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con có đồng ý không?”

“Đồng ý... Đương nhiên là con sẽ đồng ý rồi ạ!” Bạch Ngữ Dung vui đến mức hai mắt sáng rỡ, cô ta vươn tay nắm chặt tay của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, nói một cách nghiêm túc: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người cứ yên tâm đi, về sau Ngữ Dung cũng chỉ nhận mỗi hai người là ba mẹ thôi!”

“Con ngoan.” Hứa Tần Nhã vô cùng cảm động, bà ta vuốt ve mặt Bạch Ngữ Dung rồi mới đưa lá bùa cho cô ta, sau đó dịu dàng nói: “Vậy con hãy tự tay đốt lá bùa này đi.”

“Vâng ạ!” Bạch Ngữ Dung cẩn thận nhận lấy.

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên lại liếc nhau một cái, nỗi phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Khó khăn lắm bọn họ mới có thể bồi dưỡng Ngữ Dung vào được Huyền Học Viện, ai mà ngờ con bé lại không phải con ruột của mình, những tưởng công sức mười mấy năm nay đã đổ sông đổ biển thì bây giờ lại đột nhiên có hy vọng mới.

Từ giờ trở đi, cho dù ba mẹ ruột của Bạch Ngữ Dung có tới tìm con bé thì bọn họ cũng không cần phải sợ hãi.

Nếu đối phương là hạng người không có tài cán gì thì cứ quăng cho ít tiền rồi đuổi đi là được, còn nếu không phải hạng xoàng…

Hiện giờ vận mệnh của hai nhà Bạch - Hứa đã gắn liền với vận mệnh của Bạch Ngữ Dung, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cho dù bọn họ không muốn giúp thì cũng phải giúp!

Tóm lại dù tính kiểu gì thì đây cũng là một vụ làm ăn rất có lời.

Về phần con nhỏ Tô Tái Tái đang đứng ngoài cửa…

Nó chỉ là một quân cờ không có giá trị lợi dụng mà thôi.

Hứa Tần Nhã hừ lạnh một tiếng.

Cùng thời gian, ở sân bay của thành phố C.

Ngô Hạo mới vừa bước ra từ lối đi đặc biệt thì người chờ sẵn ở bên ngoài đã lập tức cung kính khom lưng với anh ấy.

“Đội trưởng Ngô, mời anh lên xe.”

*******

“Cô Tô.”

Quản gia bước tới từ phía sau Tô Tái Tái, mặt không đổi sắc gọi cô.

Lúc Tô Tái Tái xoay người lại, ông ta tinh mắt phát hiện trên tay cô đang cầm một nhành hoa dại hái ven đường mà đùa nghịch, thế là khẽ trề môi một chút, rồi lạnh lùng nói: “Ông bà chủ gọi cô tới thắp nhang.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tái Tái gật đầu.

Thấy vậy, quản gia lập tức xoay lưng đi trở về, không thèm để ý xem Tô Tái Tái có theo kịp hay không.

Ngoài ra, ngay sau khi quay mặt đi, ở một góc Tô Tái Tái không thể nhìn thấy, trên mặt ông ta lập tức hiện lên biểu cảm khinh bỉ.

Ban nãy, tuy đứng canh bên ngoài phòng, nhưng ông ta vẫn nghe rõ mười mươi cuộc đối thoại giữa ông chủ và bà chủ bên trong, nên tất nhiên cũng biết hai người họ xem như đã hoàn toàn buông tay Tô Tái Tái.

Có điều, quản gia không nhận ra rằng vừa rồi, sau khi nói với Tô Tái Tái bằng cái thái độ đó rồi xoay lưng bỏ đi một nước, chuỗi hạt trên tay cô đã không kiềm nổi nữa mà hóa thành một luồng khí đen khát máu, lao nhanh như bay về phía quản gia.


Bình Luận (0)
Comment