Tới cả người giấy nhỏ cũng trưng ra vẻ mặt lạnh băng, trừng mắt với quản gia, đôi mắt dễ thương, to tròn như hạt đầu giờ híp lại, biến thành hẹp dài như mắt hồ ly, ánh sáng đỏ đậm lấp đầy hốc mắt.
Không khí xung quanh chợt thay đổi, một làn gió âm u đột ngột nổi lên dưới chân Tô Tái Tái, cuộn thành từng vòng, rồi tản ra khắp bốn phía.
Chỉ trong chớp mắt, bầu trời vốn xanh trong, sáng sủa bỗng trở nên ảm đạm lạ thường.
Cỏ dại dưới chân bị gió thổi ngã rạp ra đất, một số thì bị cuốn lên theo chiều gió, còn lại thì nghiêng ngả tán loạn, tạo nên tiếng xào xạc rợn gáy như tiếng rên rỉ xin tha của vô số quỷ quái đang trốn chạy vì dự báo được sắp có nguy hiểm cực độ ập tới vậy.
Cổ tay Tô Tái Tái khẽ lật, bóng đen vốn đã đồng loạt xông lên, lao nhanh như chớp về phía lưng quản gia lập tức bị thu trở lại cổ tay của cô, cả người giấy nhỏ cũng được cô trở tay xoa đầu, nhỏ giọng cười bảo: “Đừng gây chuyện.”
Những lời cô vừa nói lập tức bị gió cuốn đi, nhưng chỉ trong nháy mắt lại có thể đánh tan cơn bão cuồng phong đen ngòm sắp thành hình.
Quản gia cảm thấy rợn cả tóc gáy, nỗi sợ không tên bất chợp ập tới khiến ông ta bị dọa chết khiếp, cơ thể vô thức xoay lại, mắt nhìn chằm chằm người phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Nhưng Tô Tái Tái lại trợn mắt nhìn ông ta đầy vô tội, thậm chí, dưới ánh nhìn sợ sệt của ông ta, cô còn ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Quản gia, sao vậy?”
“Không, không có gì…” Quản gia ôm lấy trái tim đang đập như đánh trống, cố gắng hít thở nhằm thoát khỏi tình trạng thở không ra hơi.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành chống hai tay xuống gối, xoay lưng đứng yên một chỗ, sau khi hít sâu hai lần mới khẽ vẫy tay với Tô Tái Tái, nói: “Cô… cô Tô, mời cô tự đi trước, tôi muốn ở lại đây nghỉ ngơi một chút.”
“Được.” Tô Tái Tái liếc nhìn quản gia, sau đó cười tủm tỉm gật đầu, rồi lướt qua ông ta tiếp tục đi về phía trước, tới cả nửa câu hỏi thăm giả vờ thân thiết cô cũng lười nói dù đã nhìn thấy tận mắt dáng vẻ suy yếu này của ông ta.
Chờ tới lúc đã đi xa, Tô Tái Tái dùng hoa dại trong tay tết thành một vòng hoa nhỏ, sau đó chuẩn xác đặt lên đầu người giấy nhỏ, cười bảo: “Được rồi, được rồi mà, tặng em cái này nè, đừng giận nữa nha.”
Cô im lặng vài giây, sau đó cụp mắt nhìn vòng tay bằng hạt đang xao động, hỏi: “Bọn em đã quên lời dặn của sư tôn trước khi xuống núi rồi sao? Năm nay chị đã mười tám rồi đó.”
Sang năm sẽ là “phùng cửu”.
Sau khi cô thốt ra những lời này, cuối cùng người giấy nhỏ và đám lệ quỷ cũng chịu ngậm miệng, nhưng vẫn tức đến thở phì phì.
Dáng vẻ đó của chúng thật quá đáng yêu, khiến Tô Tái Tái cười híp cả mắt, lòng nghĩ thầm sau khi trở về phải mời bọn chúng ăn vài “món ăn vặt mới lạ” mới được.
Về phần quản gia, sau khi thấy Tô Tái Tái đã đi xa, ông ta run rẩy ngồi bệt xuống đất. Qua một hồi lâu, cơ thể mới từ từ ấm lên đôi chút, hệt như cảm giác vừa rơi vào hố băng vừa rồi chỉ là ảo giác của ông ta mà thôi.
Rốt cuộc lúc nãy… đã xảy ra chuyện gì?!
Quản gia ngồi ở một góc, vẫn chưa hoàn hồn, bất an nghĩ ngợi, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng tìm được manh mối gì.
Mãi tới khi trong một phút lơ đãng, ông ta vô tình liếc thấy bóng dáng đã đi xa của Tô Tái Tái, trái tim vô thức hẫng một nhịp, trong mắt hiện rõ vẻ e dè, khiếp sợ.
Tô Tái Tái chầm chậm bước vào nhà, Hứa Tần Nhã đang thắp nhang, nghe thấy tiếng động thì xoay người, khi thấy cô đã tới mà phía sau lại chẳng có bóng dáng quản gia theo kịp thì khẽ cau mày, quay sang hỏi cô: “Quản gia đâu rồi?”