“Chính, chính sự á?” Hứa Tần Nhã cười gượng, hết nhìn Tần Trác Thắng lại nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Chính sự gì cơ?”
Chắc không phải là chuyện… bà ta lấy trộm đồ của bà nội Bạch đấy chứ…
“Tất nhiên là chuyện của mẹ rồi.” Bạch Văn Liên cười nói: “Vừa hay giáo sư Tần có chuyến công tác tại thành phố C nên anh mời ông ấy tới xem mẹ thế nào?”
“?” Ô đúng là vì bà già đáng chết kia thật!
Sắc mặt Hứa Tần Nhã thay đổi nhưng lại sợ bị chồng nhìn ra nên cố gắng không nhíu mày, gào lên với Bạch Văn Liên: “Em đã nói với anh rồi, mẹ chỉ là lớn tuổi rồi nên tinh thần không còn minh mẫn thôi, sao mà anh…”
Dừng lại một chút, bà ta quay sang cười nói với Tần Trác Thắng: “Giáo sư Tần này, ông đừng nghe chồng tôi nói linh tinh, ông nhà tôi đâu có biết cái gì đâu nên mới làm phiền tới ông.
Đúng rồi, chẳng phải mai là ngày tổ chức đại hội đánh giá rồi hay sao. Ngài đừng làm chậm trễ chuyện của mình, nhà chúng tôi…”
Hứa Tần Nhã còn chưa dứt lời, đột nhiên Tần Trác Thắng nhíu mày nhìn chằm chằm vào la bàn, ra dấu bảo Hứa Tần Nhã đừng nói gì nữa.
Bạch Văn Liên thấy thế thì vội đi tới giữ chặt Hứa Tần Nhã lại để bà ta ngậm miệng.
Kim chỉ trong la bàn khẽ chuyển động, chậm rãi di chuyển về hướng Hứa Tần Nhã, cho tới khi chỉ thẳng vào bà ta thì mới dừng lại.
Kết quả này Hứa Tần Nhã cũng được nhìn thấy tận mắt.
Bà ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào la bàn. Bà ta nghiêng đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng và Bạch Văn Liên, nhìn qua nhìn lại xong cười gằn: “Hai người… sẽ không cho rằng…”
Cụm từ “là tôi đúng không” còn chưa nói thành câu thì đột nhiên Tần Trác Thắng đập hoành phù đã giấu trong ông tay từ lâu đập vào sau lưng Hứa Tần Nhã!
Trong không trung, bùa vàng biến thành xiềng xích, lướt qua Hứa Tần Nhã mà đánh thẳng vào vách tường đằng sau bà ta.
Ai ngờ, xiềng xích không những không rơi xuống mặt đất mà còn như bắt được cái gì đó, kéo căng cả ra!
Một con nữ quỷ tóc tai bù xù cứ thế bị kéo ra ngoài trước mặt Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đang sốc tới há hốc mồm.
Tần Trác Thắng ngay lập tức bắt lấy một đầu khác của xiềng xích trói nữ quỷ kia lại.
Sau đó nữ quỷ kia bị trói gô dưới mặt đất, nó gào thét nhưng bị bùa vàng khống chế, bị thu tạm vào trong lá bùa không thấy đâu nữa.
Hai mắt Tần Trác Thắng sáng như sao, như nhặt được của quý mà vội nhặt bùa vàng rơi trên mặt đất.
Ông ta vội vã mở túi vải đen ra, cẩn thận thu lại rồi quay qua nhìn hai người Bạch Văn Liên đang đờ hết cả ra.
Ông ta khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Ông Bạch, bà Bạch, đã xử lý xong rồi.”
Ông ta dứt lời thì hai người Bạch Văn Liên mới tỉnh ra.
Hai người họ ôm ghì lấy nhau, hoảng sợ nhìn Tần Trác Thắng, giọng điệu run rẩy: “Giáo sư, giáo sư Tần, cái thứ vừa rồi là…”
“Là nữ quỷ đó.” Tần Trác Thắng giải thích, hơi nhíu mày nói tiếp: “Cơ mà lạ thật đấy, nữ quỷ kiểu này thường sẽ không xuất hiện ở đây. Trừ khi…”
Ông ta ngừng lại một chút như suy ngẫm rồi mới nói: “Trừ khi có người cố tình dẫn nó về đây.”
“Cố tình… Mang về nhà?” Bạch Văn Liên nghe xong thì quay qua nhìn Hứa Tần Nhã rồi lại nhìn về phía Tần Trác Thắng: “Không thể nào! Tôi… Tôi chưa chọc phải kẻ thù nào như thế cả!”
Hứa Tần Nhã chuyển tầm mắt, hét toáng lên “A” rồi lắc chồng mình: “Anh quên mất dạo này nhà mình có ai vào ở hay sao?”
“Em… Ý em là…” Bạch Văn Liên nhìn về phía Hứa Tần Nhã, hiểu ý bà ta ngay lập tức: “Tiểu Tái?”
“Ngoại trừ Tô Tái Tái thì còn ai vào đây nữa? Chắc chắn là nó rồi!” Hứa Tần Nhã vội nói: “Anh nghĩ mà xem. Anh và em thì chắc chắn không động tới thứ này rồi. Nếu do Ngữ Dung thì nữ quỷ này không thể nào giờ mới gây họa. Cho nên chỉ có thể là do nó thôi! Chắc chắn là do nó làm!”
“Không thể nào…” Bạch Văn Liên vẫn có chút không tin.
Tần Trác Thắng đứng ở một bên nghe thấy họ nhắc tới Tô Tái Tái thì nhíu mày ra vẻ không kiên nhẫn.
Hứa Tần Nhã vừa hay lại nhìn thấy, bà ta khẽ lay chồng nói: “Nếu không thì anh hỏi thử giáo sư Tần xem! Giáo sư Tần, chắc chắn ông từng gặp cả Ngữ Dung lẫn Tái Tái ở trong trường học đúng không? Vậy xin hỏi ấn tượng của ngài về Tô Tái Tái như thế nào?”