Tần Trác Thắng nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Bạch Văn Liên xong mới mở miệng nói: “Đây là chuyện của nhà họ Bạch các người, vốn tôi cũng không nên nhiều lời. Nhưng mà…”
Ông ta hơi ngừng lại, nhíu mày rồi mới nói: “Tôi thấy thật may mắn khi đệ tử của tôi là Ngữ Dung chứ không phải là Tô Tái Tái.”
Ông ta vừa mới dứt lời, hai mắt Hứa Tần Nhã sáng ngời nhìn về phía Bạch Văn Liên hỏi: “Anh nghe thấy chưa? Đến cả giáo sư Tần còn nói như thế thì có thể thấy nó là kiểu người như thế nào rồi đó! Còn nữa, chẳng lẽ anh đã quên rồi hay sao?”
Hứa Tần Nhã khẽ cắn môi, nói tiếp: “Mẹ bị nó dỗ dành đến mức sửa hết lại di chúc. Miệng nó nói cái gì mà không cần một đồng một cắc nhà họ Bạch. Nhưng giờ mẹ mà có chuyện gì thì người hưởng lợi cuối cùng là ai cơ chứ? Văn Liên, anh nghĩ lại mà xem là ai?”
Bạch Văn Liên bị bà ta hét vào mặt như thế, hơn nữa “chứng cứ” là nữ quỷ mới nãy còn lù lù trước mặt, mặt khác, Tần Trác Thắng hoàn toàn không có chút quan hệ lợi ích gì còn thốt lên lời như thế thì Bạch Văn Liên cũng ngộ ra.
Ông ta nhíu mày nghiến răng: “Tô Tái Tái… quá đáng lắm rồi đấy!”
“Đúng thế!” Hứa Tần Nhã mừng thầm trong lòng, thầm thở phào an ủi Bạch Văn Liên: “Nhưng mà Văn Liên à, anh đừng tức giận quá làm gì. Cũng may là anh đã mời giáo sư Tần tới đây, bằng không thì cái âm mưu này đến chết chúng ta cũng không hay. Nói không chừng…”
Bà ta ngừng lại, liếc mắt quan sát Bạch Văn Liên rồi mới nói tiếp: “Nó hại chết mẹ rồi quay sang hại chúng ta!”
“Thật là quá đáng!” Bạch Văn Liên nghe Hứa Tần Nhã nói có khi đến ông ta là người tiếp theo thì giận tím mặt, cười lạnh nói tiếp: “Nếu mà nó muốn tài sản nhà họ Bạch này thì tôi sẽ cho người đăng báo, công bố đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, không để cho nó chiếm được một đồng một cắc nào của nhà này!”
Hứa Tần Nhã đứng ở một bên gật đầu, rất là vui mừng mà nói: “Cuối cùng thì anh cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Đến lúc này Tần Trác Thắng mới có cơ hội mà chen mồm: “Đây là chuyện gia đình của nhà họ Bạch, tôi ở đây thì không tiện cho lắm. Ông Bạch, bà Bạch, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây ạ.”
Bạch Văn Liên vừa định gật đầu thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại vội nói: “Giáo sư Tần, bên phía mẹ chồng tôi…”
“Yên tâm đi, ngọn nguồn đã được xử lý nên chuyện bà cụ Bạch tỉnh dậy cũng là chuyện sớm muộn thôi. Đến khi đó chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khôi phục dần dần.” Ánh mắt Tần Trác Thắng hơi lập lòe, trả lời.
“Vậy là tốt rồi…” Bạch Văn Liên thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi, thế thì chúng ta cứ chuẩn bị đi đại hội đánh giá thôi.” Hứa Tần Nhã đứng bên cạnh xen ngang luôn, cười thầm nhìn về phía Tần Trác Thắng: “Giáo sư Tần, đến lúc đó ông cũng đi chứ?”
Tần Trác Thắng gật gật đầu, rất là rụt rè: “Đến lúc đó tôi sẽ dẫn theo cả bạn học Ngữ Dung đi cùng.”
“Con bé Ngữ Dung nhà tôi phiền ông để tâm đôi chút ạ.” Hứa Tần Nhã che miệng cười.
Ba người họ hàn huyên một lúc sau, hai vợ chồng Bạch Văn Liên liền dẫn Tần Trác Thắng rời đi.
Cho đến khi ngồi lên trên xe, rời khỏi tầm mắt của Bạch Văn Liên cùng với Hứa Tần Nhã xong thì Tần Trác Thắng mới khó nén vui sướng mà sờ túi vải đen.
Mình thế mà lại… bắt được nữ quỷ bằng lá bùa mà đạo trưởng trong núi đưa cho. Nếu mà có thể chế ra được hạt ngọc quỷ thì cái chức viện trưởng Luyện Đan Viện là của ông ta luôn rồi!
Còn bà cụ Bạch ở trong phòng bệnh…
Không phải là do ông ta không giúp mà vì cái thứ kia quá đáng sợ. Bản thân ông ta cũng không thể nào xử lý được.
Tần Trác Thắng nhìn ra ngoài cửa xe, hồi tưởng lại những gì nhìn thấy trong bệnh viện.
Tuy Tần Trác Thắng không thể xác định được cái thứ ở chỗ bà cụ Bạch là cái gì nhưng ông ta có thể cảm nhận được đó là thứ chỉ biết đi theo bà cụ Bạch thôi.
Ngoại trừ bà cụ Bạch ra thì nó cũng sẽ không hại ai khác. Nếu như thế thì tại sao mình phải trêu chọc nó làm gì.