Còn những gì ông ta nói với Bạch Văn Liên… chẳng qua là lời nói dối đầy thiện ý để bảo vệ bọn họ mà thôi.
Ông ta tin là nếu trong tương lai, hai người họ biết chân tướng câu chuyện như thế nào thì chắc chắn sẽ thông cảm cho ông ta.
Tần Trác Thắng vừa nghĩ vừa duỗi tay chạm vào “thứ đồ tốt” mà mình mới có được, nhịn không được mà cười đắc ý.
Tô Tái Tái trò chuyện với Tiền Tam, lúc về núi nhớ đến chiếc vòng cô đã trông thấy trên tay Chu Phổ, mũi chân lập tức di chuyển lên tầng hai của Tàng Thư Các.
Tìm một hồi lâu, mới tìm thấy một cuốn sách nguyên vẹn ở trong góc.
Tô Tái Tái trầm ngâm, nghĩ mãi không tìm ra manh mối nào nên dứt khoát đi tìm sư phụ hỏi rõ.
Vừa mới đi vòng qua nhà chính đã thấy ông cụ Tô đang ngồi trên hè, một chân co lại, một chân kia thì thả tùy ý một bên, ông ấy lấy miếng vải lau chùi thứ gì đó một cách nâng niu.
Mà hình nhân bằng giấy đã bày bát đũa ra sẵn rồi.
"Sư phụ." Tô Tái Tái mở miệng gọi rồi đi đến chỗ ông cụ Tô.
Ông cụ Tô tạm dừng động tác trên tay lại, sau khi ngước mắt lên nhìn rồi cười với cô thì lại cụp mắt, tiếp tục lau món đồ trên tay, thản nhiên lên tiếng hỏi: "Đã ăn hết tuyết lê chưng đường phèn chưa?"
Nói đến đây, Tô Tái Tái không nhịn được mà nhăn mũi lại.
Cô ngồi xuống bên cạnh ông ấy, hai tay chống bên ngoài mép hè, vừa đong đưa chân vừa nói: "Con thật sự không thích ăn trái cây đã được nấu qua."
Ông cụ Tô nhẹ nhàng lau món đồ trên tay, nghe cô nói như vậy cũng không ngẩng đầu lên chỉ bật cười.
Sau khi chắc chắn món đồ trên tay đã được chùi sạch sẽ, ông ấy mới đặt nó vào hộp gấm đặt ở một bên, lại lấy thêm một cái nữa ra từ hộp sắt khác, tiếp tục vừa chà vừa nói: "Cũng may còn có Tiểu Khanh có thể quản lý được con."
Tô Tái Tái nghe thế thì thở dài, gật gù đắc ý: "Thật sự không thể nhận người được gọi là sư đệ này rồi."
Lại có thể quản thúc được người sư tỷ như cô, quả thật đại nghịch bất đạo!
Ông cụ Tô nghe cô nói như vậy thì bật cười, trêu tức: "Nếu sư phụ nhớ không lầm thì cái chức sư tỷ này của con là do Tiểu Khanh thấy con khóc ghê gớm quá, vì để dỗ con nên mới nhường con đấy."
"???!" Tô Tái Tái tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía ông cụ Tô: "Sư phụ, chẳng lẽ không phải sự phụ gặp con, thấy con ngoan ngoãn lại đáng yêu nên chủ động cho con làm đại đệ tử của sư phụ sao?!"
"???!" Ông cụ Tô nghe xong cũng ngơ ngác nhìn lại Tô Tái Tái.
Biểu cảm đó như đang nói "Đồ đệ, mấy lời này không nên nói lung tung".
"... Được rồi, dù sao hiện tại con cũng là sư tỷ." Sau khi trận chiến trừng mắt của Tô Tái Tái và ông cụ Tô diễn ra một hồi không có kết quả gì thì cô mới dứt khoát phất tay tùy ý, tỏ vẻ "việc nhỏ thôi mà".
Ông cụ Tô thấy thế lại cười, vừa cười vừa lắc đầu, tay vẫn dùng tấm vải mềm lau món đồ nhỏ trên tay.
Tô Tái Tái trông thấy thế, vừa thò tay vào vừa hỏi: "Sư phụ, những thứ này được lôi ra từ xó xỉnh nào vậy."
Cô cầm đại một cái lên, lật trước lật sau để quan sát rồi lại đổi sang cái khác.
Rực rỡ đủ loại, tất cả đều là đồ tốt.
Nhưng mà những thứ đồ tốt này trước đó đều bị cô nhét vào một cái hộp sắt, bảo là muốn vẽ bản đồ kho báu rồi chơi truy tìm kho báu nhưng được một nửa lại quên béng mất.
Nếu không phải hôm nay ông cụ Tô lấy ra, cô cũng đã sớm quên mất mình có một hộp đồ như thế rồi.
Ông cụ Tô nghe cô nói thế thì tức giận khẽ trừng mắt với cô, vừa tiếp tục xoa kim ngọc trên tay, vừa mở miệng: "Hai ngày trước, sư phụ định thay cái chậu cho cây sơn trà ở ngoài sân sau thì tìm thấy ở dưới đất."
"À ~~" Tô Tái Tái giật mình, bị nhắc nhở mới nhớ ra mình đã giấu ở đâu.
Ông cụ Tô thấy thế, không nhịn được lại khẽ lắc đầu.
Sau khi chùi chiếc cài tóc kim cương trên tay sạch sẽ, ông ấy đưa cho Tô Tái Tái nói: "Được rồi, bây giờ những thứ này thích hợp để cài rồi."