Thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi vừa khéo đã đến tuổi có thể đeo một ít đồ trang sức nhỏ.
"A, hay là vẫn để bọn nó chất thành đống tiếp đi."Tô Tái Tái nhận lấy, cầm trên tay săm soi một hồi mới ném cái tóc về lại trong hộp gấm.
Cô hài lòng gật đầu: "Con vẫn thích hình ảnh bọn chúng chất chồng lên nhau hơn."
Ngay lúc Tô Tái Tái ngồi xuống, người giấy nhỏ cũng nhảy xuống từ trên bả vai của cô, "lộc cộc" chạy đến bên hộp sắt ở phía bên trái ông cụ Tô, ghé vào xem bên trong.
Bây giờ đang trên núi, nó không cần phải trốn trong mũ trùm đầu của cô giống như ở dưới núi nữa.
… Mặc dù trong phần lớn thời gian nó đều thích ở đó nhất, khoan nói đến chuyện có thể được Tái Tái đưa đi theo khắp mọi nơi mà ngồi ở bên trong đó vẫn có thể chơi game, ăn uống, lướt video.
Nhưng tự nguyện và bắt buộc là hai loại cảm giác khác nhau.
Bấy giờ nó thấy ông cụ Tô đưa tay về phía hộp sắt, muốn lấy món đồ khác ra chùi thì lập tức nhảy vào bên trong, tìm kiếm thứ đồ mình thích rồi ôm bằng hai tay đưa cho ông ấy.
Lau cái này!
Ông cụ Tô thấy hành động tác của nó thì nở nụ cười, xoa đầu người giấy nhỏ, nhận lấy đồ vật mà nó đưa tới.
Người giấy nhỏ được đồng ý mới cảm thấy hài lòng rồi "lộc cộc" chạy về bên cạnh Tô Tái Tái, ngồi trên bờ vai của cô, đung đưa chân đợi ông cụ Tô vệ sinh món đồ kia sạch bóng.
"À, con vẫn còn nhớ mang máng về cái này." Tô Tái Tái nhìn món đồ được ông cụ Tô lau sạch rồi đưa cho người giấy nhỏ ngồi trên bờ vai của cô, nói chuyện một cách tùy ý.
Đó là một cái huy chương làm bằng vàng ròng, rộng và dài chừng 14 cm.
Ở giữa được khảm một dải vàng trắng, phần đầu khảm một viên kim cương màu đỏ được điêu khắc thành hình ngôi sao sáu cánh.
Đây là thứ Tống Khanh đưa cho cô, bảo là rất đặc biệt, chỉ có một cái.
Tô Tái Tái nhìn nhìn người giấy nhỏ ôm huy chương, nom có vẻ rất vui thì chọt vào gương mặt của nó rồi nói: "Vậy em cầm cái này đi chơi đi."
Dừng một chút cô lại bổ sung thêm: "Đừng làm rơi là được rồi."
Yên tâm! Nó tuyệt đối sẽ không làm rơi!
Người giấy nhỏ ôm lấy cái huy chương và cam đoan, sau đó "hự" một tiếng muốn thảy huy chương vào trong mũ trùm của Tô Tái Tái.
Nó giống như Hamster nhỏ muốn giấu những món đồ mà bản thân trân quý nhất đến nơi mà nó tự cho là an toàn nhất, đáng tin cậy nhất.
Thật không may độ chính xác không cao lắm, huy chương rơi vào phần mấp mé của cái mũ trùm, lúc sắp sửa rơi xuống đất thì may mắn được đám lệ quỷ đang ngụy trang dưới hình dạng viên ngọc đen kịp thời biến hóa ra chiếc vòi nhỏ đỡ lấy giữa không trung thay người giấy nhỏ, rồi lại giúp nó bỏ đồ vào trong mũ trùm luôn.
Tô Tái Tái thấy thế thì nhướng hàng lông mày nhìn người giấy nhỏ, mặc dù cô không nói gì nhưng ánh mắt đã truyền đạt hết các ý.
… Đây được gọi là không làm rơi?
À cái này. . .
Người giấy nhỏ nhìn Tô Tái Tái, chớp mắt vài cái rồi lại ngoẹo đầu sang một bên làm bộ đáng yêu.
Người ta chỉ là vô tình sẩy tay thôi mà!
Ông cụ Tô ngồi ở một bê quan sát, không nhịn được mà bật cười.
Ông ấy quay đầu về phía Tô Tái Tái, giậu đổ bìm leo không một chút nể nang gì.
"Con cũng đừng trách người giấy nhỏ, à, không phải con cũng đánh rơi hộp đồ này rồi sao." Ông cụ Tô vừa nói, vừa chỉ vào hộp sắt đặt bên cạnh mình.
Ừm chuyện này. . .
Tô Tái Tái nhìn sư phụ mình, chớp mắt vài cái rồi lại ngoẹo đầu sang một bên, cười tủm tỉm: "Chỉ là con vô tình quên mất nó mà thôi."
Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này không khác một tí gì với người giấy nhỏ cả, cũng chọc cho ông cụ Tô cười rồi thở dài lắc đầu.
... Không phải y một khuôn sao?
----
Sáu giờ chiều, ở thủ đô.
Bạch Ngữ Dung đang soi người trước gương, lúc cô ta chắc chắn đã chỉnh trang kỹ càng, chuẩn bị đi đến nhà họ Phụng ăn cơm tối thì cửa phòng ký túc xá lại được gõ.
"Đàn em Ngữ Dung có ở đây không?"
Giọng nói có chút quen tai nhưng cô ta không nhớ ra là ai.