Bạch Ngữ Dung không kiên nhẫn nhíu mày lại, hỏi một câu "Ai vậy?" rồi mới đi đến bên cạnh cánh cửa.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng của cô ta thì kích động một cách kỳ lạ, vội vã mở miệng: "Đàn em Ngữ Dung, là chị nè, Hoàng Trầm Giai của Luyện Khí Viện."
Ồ.
Bạch Ngữ Dung nhớ ra rồi.
Chính là người đem theo một bình đan dược cấp thấp, bên trong đó còn trộn lẫn hai viên đan dược thí nghiệm, là một trong những người đi theo Mễ Nhã.
Nghe nói hai ngày trước cô ta đã bị Mễ Nhã đạp một đạp ngã vào bồn hoa, thậm chí mặt cũng bị thương. Không ngờ cô ta lại không dưỡng thương cho kỹ mà lại chạy đến chỗ mình.
Cũng không biết muốn làm gì nữa.
Bạch Ngữ Dung vừa suy nghĩ vừa mở cửa, lúc đang định mở miệng nói chuyện, vừa thấy Hoàng Trầm Giai vẫn nguyên vẹn, thậm chí làn da còn trở nên mịn màng căng bóng hơn rất nhiều thì cô ta hơi sững sốt.
"Đàn chị, có chuyện gì sao?" Sau khi Bạch Ngữ Dung hoàn hồn trở lại thì nhìn cô ta: "Bây giờ em sắp đi ra ngoài."
"Đàn, đàn em Ngữ Dung, chị có thể vào trong nói với em vài câu được không?"
Hoàng Trầm Giai nở nụ cười với Bạch Ngữ Dung. Cô ta vừa nói vừa cau mày, lại ấn chặt vào tai mình, như đang chịu đựng thứ gì đó, ngập ngừng một lát rồi lại nói thêm vào: "Chỉ vài câu thôi, nói xong chị sẽ đi ngay."
... Được thôi, đúng lúc cô ta cũng có thể hỏi tình hình hai viên đan dược thí nghiệm kia một chút.
Bạch Ngữ Dung nghĩ thế nên mới gật đầu, đẩy cửa ra rồi nghiêng người cho Hoàng Trầm Giai đi vào.
"Đàn chị, chị nói đi." Bạch Ngữ Dung kéo ghế ngồi xuống, cũng không chào hỏi đàng hoàng với Hoàng Trầm Giai.
Hiện tại, cô ta đã khác xưa, không cần phải lấy lòng tất cả mọi người giống như trước đây nữa.
Tất nhiên lúc này Hoàng Trầm Giai cũng chẳng rảnh mà so đo với Bạch Ngữ Dung.
Cô ta đứng ở đó đang tính mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lại đưa tay ấn lỗ tai, đợi cảm giác khó chịu kia trôi đi rồi mới hỏi Bạch Ngữ Dung: “Đàn em này, thứ thuốc kia của em… có tác dụng phụ làm ù tai hả?”
“Ù tai sao ạ?” Bạch Ngữ Dung nghe thấy mà vô cùng ngạc nhiên: “Không đâu ạ. Không chỉ em mà cả mẹ em cũng uống thuốc đó thường xuyên luôn mà không thấy có vẫn đề gì cả ạ.”
“Không có sao? Thế sao chị lại…” Biểu cảm trên gương mặt Hoàng Trầm Giai mang vẻ hoảng loạn, tầm mắt di chuyển loạn hết cả lên như thể không biết nên nhìn về phía nào.
Nửa ngày sau, Hoàng Trầm Giai mới có thể tỉnh táo nhìn về phía Bạch Ngữ Dung mà nói: “Chị lại bị ù tai. Đặc biệt là tối nay, ngủ thì không ngủ được, lúc nào cũng mơ mơ màng màng… lại còn nghe thấy tiếng động kỳ lạ nữa cơ.”
Có thể đây là tác dụng phụ của việc thử thuốc.
Bạch Ngữ Dung thầm nghĩ trong lòng như thế nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng mờ mịt.
Cô ta lắc đầu, mở miệng nói: “Em không sao cả. Hơn nữa mẹ em cũng đã uống được một thời gian rồi mà không xảy ra tình trạng như chị nói đâu. Đàn chị, chị…”
Cô ta ngập ngừng nói tiếp: “Chị uống mấy viên thế ạ?”
“Chị…” Ánh mắt Hoàng Trầm Giai lập lòe, cuối cùng chuyển tầm mắt không nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung nữa: “Cũng… cũng không nhiều lắm. Mỗi ngày một viên thôi mà…”
Làm sao cô ta có thể nói thẳng vào mặt Bạch Ngữ Dung là mình nuốt hết cả lọ được?
Giờ nghĩ lại thì đến bản thân Hoàng Trầm Giai cũng lạ kỳ. Lúc đấy cô ta chỉ thấy phẫn nộ tới mức không còn lý trí. Đây là trường hợp trước nay chưa từng xảy ra.
“Thế thì…” Bạch Ngữ Dung nhìn Hoàng Trầm Giai, tròng mắt chuyển động, mở miệng: “Không thì để em cho chị loại đan dược khác nhé, nói không chừng lại có hiệu quả đấy.”
Hoàng Trầm Giai lộ vẻ vui mừng, giương mắt nhìn Bạch Ngữ Dung: “Thật thế sao?”
Bạch Ngữ Dung gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ để một đống chai lọ thuốc, cầm lên một chai. Nhưng bên trong chỉ có đúng 2 viên thuốc.
Màu sắc màu đỏ tươi sáng, trông vô cùng đẹp mắt.
Bạch Ngữ Dung đổ cả hai viên thuốc kia ra, nghĩ gì đó rồi nhét ngược viên thuốc to hơn vào bên trong, lấy dao nhỏ cắt viên nhỏ hơn thành hai nửa, chỉ lấy giấy bao lại một nửa của viên thuốc nhỏ kia.