Lúc cô ta đưa cho Hoàng Trầm Giai còn tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi chị nhé, loại thuốc này em mới luyện được có hai viên. Cho nên… Chỉ có thể đưa chị nửa viên. Chị uống thử xem có gì không. Nếu mà có tác dụng thì chờ em tham dự xong cái đại hội đánh giá đan dược thì sẽ đưa cho chị nửa viên còn lại.”
“Được.” Hoàng Trầm Giai nghe thấy Bạch Ngữ Dung nói như thế thì vội đưa tay nhận lấy đan dược kia, quý trọng che chở trong lòng bàn tay, luôn mồm cảm ơn Bạch Ngữ Dung: “Cảm ơn đàn em nhé… Em tốt quá.”
“Không có gì đâu ạ, chuyện này là chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua…” Bạch Ngữ Dung dừng lại, nhìn Hoàng Trầm Giai, khẽ thở dài rồi châm ngòi: “Chuyện của chị với chị Mễ Nhã hai ngày trước,… em cũng đã nghe qua rồi.”
Cô ta vừa mới dứt lời, sắc mặt Hoàng Trầm Giai trở nên khó coi vô cùng.
Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vô cùng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ “quan tâm”, nhỏ giọng khuyên nhủ Hoàng Trầm Giai: “Chắc là chị Mễ Nhã giận dỗi gì thôi đúng không ạ? Thế nên mới… Ai, cũng do em, nếu lúc đó em có thể giữ lại đôi chút thì tốt rồi, tiếc là…”
Nói tới đây, Bạch Ngữ Dung lại thở dài, nhân cơ hội trộm liếc mắt nhìn Hoàng Trầm Giai xong mới nói: “Lại còn làm hại chị…”
“Em Ngữ Dung này.” Bạch Ngữ Dung còn chưa nói xong đã bị Hoàng Trầm Giai cắt ngang.
Sắc mặt cô ta khó coi nhưng lại không thể không cười giả lả: “Cảm ơn em nhé. Nhưng em cũng không cần phải khuyên chị làm gì. Tính cách Mễ Nhã như thế nào thì chắc là chị hiểu hơn em đấy.”
Hoàng Trầm Giai im lặng, hận ý tràn lên trong mắt, cô ta cố đè xuống rồi mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Tóm lại đã làm phiền em rồi, sau này có cần chị giúp cái gì thì cứ nói nhé.”
“Đàn chị đừng có khách khí thế chứ, chuyện này nhỏ xíu không tốn sức gì đâu ạ.” Bạch Ngữ Dung cười nói.
Nói thêm được dăm ba câu nữa thì Hoàng Trầm Giai mới nhớ ra Bạch Ngữ Dung có chuyện cần ra ngoài nên mới rời đi.
Đám người đi rồi thì Bạch Ngữ Dung mới thong thả ung dung mà đi trang điểm, xách túi xách khác đi ra ngoài.
Nếu nói thẳng ra thì Mễ Nhã cũng không làm gì quá đáng đến mức phải xin lỗi Bạch Ngữ Dung. Nhưng… bộ dáng cao cao tại thượng kia của cô ta làm cho Bạch Ngữ Dung thấy ghét.
Chẳng qua cùng mọi người cười chê cô ta thôi mà chứ mình có làm gì đâu?
Chẳng phải thế hay sao?
Bạch Ngữ Dung cười, bỏ chuyện qua sau đầu, ấn thang máy đi về.
Bên kia. Hoàng Trầm Giai cầm lấy đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa cho đi tới Luyện Khí Viện, cô ta vừa mới đi ra khỏi ký túc xá thì gặp đám người Mễ Nhã.
Đám người vây quanh Mễ Nhã đang nói nói cười cười nhìn thấy Hoàng Trầm Giai xong thì liếc mắt nhìn nhau như xem kịch vui, quay qua nhìn sắc mặt Mễ Nhã đang không hề ổn áp thì đề cao giọng, nói với vẻ âm dương quái khí.
“Ôi… Có vẻ như chúng mình ra ngoài không chọn giờ rồi.”
“Ơ sao lại nói thế?” Một ả tùy tùng khác tất nhiên đã hiểu ý của đồng bọn là gì, cười hi hi phụ họa.
“Tại vì chưa ra tới cửa đã gặp chó rồi.” Ả tùy tùng kia đáp lời, lúc nói chuyện còn cố tình liếc mắt nhìn sang phía Hoàng Trầm Giai, ý tứ thế nào đã rõ.
Vừa dứt lời thì cả đám cười ha hả.
Vốn dĩ sắc mặt Mễ Nhã đang khó coi cũng dần trở nên bình thường hơn chút, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên thành nụ cười.
Chỉ còn lại mỗi Hoàng Trầm Giai siết chặt tay, gắt gao mà bóp đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa cho, cúi đầu không nói một lời.
“Được rồi, đi thôi.” Mễ Nhã cười: “Hôm sau tôi còn phải đến hội đánh giá đan dược nữa, hôm nay sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Cô ta mới dứt lời thì mọi người hoan hô, sôi nổi nói: “Mễ Nhã đúng là hào phóng thật đó.”
Hoàng Trầm Giai đứng nguyên đó chờ bọn họ rời đi trước.
Có con ả tùy tùng trước kia không thích cô ta cố tình đi qua cô ta, lấy vai huých cho cái. Hoàng Trầm Giai không để ý nên lảo đảo lùi về sau hai bước.
Vừa mới ổn định lại đã trừng mắt nhìn người kia: “Cô!”
Nhưng Hoàng Trầm Giai còn chưa kịp nói gì thì kẻ kia đã cáo trạng trước: “Ôi kìa, chó ngoan không chắn đường người đi mà nhỉ?”