Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 589

Unknown Chương 589

Câu nói này làm cho Mễ Nhã và đám người đi cùng dừng bước chân, lạnh mặt nhìn Hoàng Trầm Giai.

“Đừng nói thế chứ, chó ngoan thì đúng là thế thật. Nhưng cái loại chó ghẻ mặt dày mày dạn này thì không biết được nhé.” Một ả tùy tùng khác bỏ đá xuống giếng hùa theo.

Người đó vừa dứt lời thì đám người đi cùng đã cười ha hả hưởng ứng, làm cho Hoàng Trầm Giai cúi đầu càng sâu hơn.

Đám người này tụ tập xung quanh Mễ Nhã, nói trắng ra chỉ là quan hệ lợi ích, căn bản chẳng phải là bạn bè cái nỗi gì cả.

Thậm chí vì muốn giành lấy hảo cảm từ Mễ Nhã mà giữa bọn họ còn có tranh đấu ngầm.

Hiện tại Hoàng Trầm Giai vì vuốt mông ngựa mà lỡ vỗ mông ngựa, bị Mễ Nhã đá ra khỏi nhóm, bảo sao bị đám người này chê cười.

Ngoại trừ làm cho Mễ Nhã vui vẻ thì thực tế cũng mang theo chút tư tâm của bản thân mình, vì chút mâu thuẫn nho nhỏ khi trước với Hoàng Trầm Giai mà cất lời ác ý.

Hoàng Trầm Giai cúi đầu không dám nói cái gì, cho tới khi đám người kia thấy không còn gì thú vị nữa, cất bước đi theo Mễ Nhã.

Bọn họ đi xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy mơ rồ rằng: “Các cậu trông cô ta kìa, có khác gì con chó cụp đuôi đâu cơ chứ?”

Sau đó lại một trận cười vang.

Cho tới lúc này, vẻ mặt Hoàng Trầm Giai mới lộ ra vẻ hung ác, siết chặt tay mình.

Không biết là do ảnh hưởng từ cảm xúc hay như thế nào mà tai Hoàng Trầm Giai lại bắt đầu ù đi, cô ta vội che lỗ tai, đứng nguyên trong chốc lát xong mới chậm rãi đi tới chỗ thang máy.

Ấn nút thang máy đi xuống xong thì tay cô ta rũ xuống hai bên người, mặt không biểu cảm đứng nguyên đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào không trống dưới chân, không nhúc nhích gì y hệt một con rối gỗ.

Cho tới khi cửa thang máy sắp khép lại thì đột nhiên Hoàng Trầm Giai lại đưa tay, cứ như thế nhét cả nửa viên đan dược, bao gồm cả tờ giấy trắng bọc bên ngoài kia vào trong miệng.

Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm mặt đất, hung hăng mà nuốt xuống.

Sự tức giận như chất dinh dưỡng tẩm bổ cho cổ trùng trong cơ thể Hoàng Trầm Giai, thôi hóa chúng mau chóng trưởng thành.

Chỗ ở sau cổ Hoàng Trầm Giai bỗng nổi mụn, mắt thường có thể nhìn thấy cục mụn đó sưng to dần, ngày càng lớn hơn, đồng thời còn có cái gì đó bên trong ngọ nguậy va chạm rất mạnh như là muốn tìm lối ra vậy.

Sau khi xoay vài vòng bên trong cục mụn đó, thứ đồ kia như tìm được điểm ưng ý, nhẹ nhành mà cắn phần dưới da của Hoàng Trầm Giai tạo thành một khe hở nho nhỏ.

Trong nháy mắt, khí đen ùa ra từ chỗ rách khiến nhiệt độ trong thang máy giảm xuống mấy độ, bầu không khí cũng trở nên rợn người hẳn.

Chờ khí đen dần tan đi, miệng vết rách vốn chỉ lớn chừng đầu kim nay đã mở rộng với đường kính gần năm centimet.

Điều kỳ lạ ở đây là miệng vết thương không hề chảy máu, thậm chí... còn có thể thấy được một con gì đó như sâu đang trườn dưới lỗ thủng, sau đó bò một vòng quanh phần đầu của Hoàng Trầm Giai.

Trong quá trình nó di chuyển, chúng ta có thể đoán được sinh vật này to chừng hai ngón tay và có bề ngoài sặc sỡ, màu đỏ và đen đan xen tạo thành hình mặt quỷ, nhìn sơ qua vừa giống con rết lại vừa giống con rắn, có điều do nó bò bên dưới lớp da của Hoàng Trầm Giai cho nên không thể nhìn rõ được.

Một tiếng “keng” vang lên, cửa thang máy mở ra ở tầng lầu mà Hoàng Trầm Giai chọn.

Mấy sinh viên đang đứng cười nói ngoài cửa thang máy thấy bộ dáng cúi đầu u ám của Hoàng Trầm Giai thì không khỏi giật mình vì sợ.

Họ cứ thế đứng tần ngần ngoài cửa, mãi đến khi Hoàng Trầm Giai cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài, hai người nhìn theo bóng lưng của cô ta cả buổi xong mới nhớ ra là mình chưa tiến vào thang máy, thế là vội vàng chạy vào bên trong cùng bạn mình.

Nhưng vừa bước vào, cả hai không khỏi rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo ở đây, chờ thang máy bắt đầu đi xuống, một người trong số đó mới nhỏ giọng thì thầm với bạn mình: “Kỳ lạ, sao tự nhiên trong thang máy lạnh dữ vậy ta?”


Bình Luận (0)
Comment