“Đúng đó, cậu xem, hơi nước ngưng tụ trên vách tường luôn nè.” Người bạn gật đầu, sau đó chỉ vào lớp sương mỏng do hơi nước ngưng tụ trên vách thang máy.
“Oa, nếu vậy chắc mình phải nói cho nhân viên quản lý biết mới được.”
Người bạn gật đầu, hai người cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cười nói đi ra khỏi thang máy.
“Mà nè, cậu có cảm thấy người ban nãy có gì đó kỳ quái không?”
“Xời, Huyền Học Viện của tụi mình có bao giờ thiếu người kỳ lạ đâu?” Người bạn kia khoát tay, tỏ vẻ “cậu đừng sợ, chỉ là chuyện nhỏ thôi”: “Nhiều khi người ta làm cú đêm nhiều quá nên thế ấy mà.”
Có lý.
Người còn lại gật đầu, sau đó quyết định vứt chuyện của Hoàng Trầm Giai ra khỏi đầu mình.
Nhưng hai người họ không biết là, chờ Hoàng Trầm Giai cúi đầu trở về ký túc xá và đóng cửa lại xong, cô ta lập tức quỳ rạp xuống đất phát ra tiếng nôn ọe.
Sau vài đợt nôn khan, một ít nước bọt bị cô ta phun ra ngoài, trong lúc đó có một thứ nhìn như chóp đuôi rắn cũng theo quán tính trượt ra ngoài.
Có điều thứ đó rụt về rất nhanh, như thể chưa từng xuất hiện trong miệng của Hoàng Trầm Giai vậy.
Một hồi lâu sau, Hoàng Trầm Giai mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt thấp thoáng phía sau phần tóc mái của cô ta được phủ thêm một lớp màng nửa trong suốt từ bao giờ, nhìn qua khá giống với mắt kép của bọn côn trùng.
Hoàng Trầm Giai mở miệng, một thứ như đuôi rắn chễm chệ ngay vị trí của chiếc lưỡi, nó rung rung, phát ra tiếng vang như đuôi của rắn đuôi chuông.
Mễ! Nhã!
-----
Thành phố C.
Tô Tái Tái mới vừa xuống xe, còn chưa bước vào nhà họ Bạch thì đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Mãi đến khi người giấy nhỏ lén chọt chọt Tô Tái Tái từ trong mũ choàng, cô mới bừng tỉnh biết cảm giác kỳ quái này đến từ đâu.
Trong nhà họ Bạch thiếu mất hơi thở của nữ quỷ Đồ Ăn Vặt.
“Ấy? Cô Tô đó à? Cô về rồi sao ạ?!” Chị Liên đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Tô Tái Tái, trên mặt bà ấy lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới muốn mời cô vào nhà.
“Chắc cô cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Mau ngồi xuống đây, để tôi đi rót ly nước cho cô.” Chị Liên nói không ngớt miệng: “Tôi còn đang nghĩ bà cụ thích cô như vậy, giờ bà cụ bị như thế thì cô nhất định sẽ về thăm bà ấy. Đấy, tôi nói có sai đâu, quả nhiên cô đã trở lại rồi nè.”
Chị Liên nói đến đây mới nhận ra từ nãy tới giờ phía sau lưng mình im phăng phắc, thế là không khỏi hoang mang quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện Tô Tái Tái vẫn đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích: “Cô sao vậy cô Tô?”
“Thím Liên ơi.” Tô Tái Tái đứng im ở đó nhìn chị Liên: “Thím nói bà nội bị làm sao cơ?”
“Hả?” Chị Liên kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái: “Ông chủ và bà chủ không nói gì với cô sao ạ? Bà cụ đã hôn mê mấy ngày rồi!”
Tô Tái Tái chờ chị Liên nói sơ mọi chuyện xong thì xoay người đi tới bệnh viện ngay.
Chị Liên thấy thế thì ngẩn người trong chốc lát, sau đó cũng vội vàng theo kịp.
Chờ cả hai tới bệnh viện, chị Liên phải chạy chậm mới đuổi kịp được bước chân của Tô Tái Tái.
Trên đường đi còn gặp được bác sĩ Lâm, bà ấy lập tức niềm nở bắt chuyện: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm ơi.”
Bác sĩ Lâm đứng yên rồi quay đầu lại nhìn. tuy không nhận ra chị Liên nhưng anh ấy lại nhận ra Tô Tái Tái ngay lập tức.
“À, cô là cô gái hay gọi video cho bà Bạch đúng không. Tôi biết cô đấy.” Bác sĩ Lâm cười nói: “Tôi còn đang suy nghĩ sao đến tận bây giờ mà vẫn chưa thấy cô...”
Bác sĩ Lâm còn chưa nói xong thì Tô Tái Tái đã lướt qua người anh ấy, sau đó sải bước đi nhanh đến phòng bệnh của bà nội Bạch.
Bác sĩ Lâm sửng sốt nhìn theo bóng lưng của cô rồi “ơ” một tiếng, kế đó mới quay đầu lại đỡ chị Liên - người đang thở hổn hển vì mệt.
Anh ấy vừa giúp bà ấy đuổi theo Tô Tái Tái vừa nói thầm: “Mấy ngay nay không thấy mặt mũi đâu, đến bây giờ mới biết sốt ruột thì có phải hơi bị muộn rồi không?”
“Nào nào, bác sĩ Lâm đừng trách nhầm cô Tô.” Chị Liên vừa đi vừa giải thích thay cho Tô Tái Tái: “Tại ông chủ và bà chủ giấu không nói cho cô Tô nghe về chuyện của bà cụ đó chứ.”