Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 601

Unknown Chương 601

Vậy thì tốt.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, nhìn hai người họ và cười nũng nịu: “Vẫn là ba mẹ tốt với con nhất.”

“Đương nhiên rồi, con là con gái cưng của ba mẹ mà.” Hứa Tần Nhã vuốt tóc cô ta và nói. Dừng một chút, bà ta nói thêm: “Ủa? Ngữ Dung, con dấu trên thư mời này có nghĩa là gì vậy?”

Thư mời mà Bạch Ngữ Dung cho họ có phong bì màu bạc, con dấu của Hội Huyền học trong đó cũng là màu bạc.

“À, đây là cấp bậc của thư mời. Chúng được chia thành năm màu gồm màu vàng tím, vàng kim, bạc, xanh lam và xanh lá.”

Bạch Ngữ Dung nói: “Ông nội là trưởng lão danh dự của Hội Huyền học, cho nên sẽ là màu vàng kim nhạt, sau đó những người như bốn gia tộc lớn ở thủ đô sẽ là màu bạc.”

Khi nói đến đây thì cô ta khẽ dừng lại: “Ngay cả thầy của con cùng lắm cũng chỉ là màu bạc.”

“Ồ!” Hứa Tần Nhã nghe xong thì hai mắt sáng ngời, bà ta với chồng nhìn nhau rồi nói: “Vậy chúng ta có phải là xếp trước nhà họ Trình không?”

“Nhà họ Trình ư?” Bạch Ngữ Dung cười, hời hợt nói: “Họ có lẽ là màu xanh lam hay màu xanh lá chăng ? Họ phải từ từ xếp hàng chờ đợi, còn ba mẹ thì không cần.”

“Vậy thì tốt.” Sau khi nghe Bạch Ngữ Dung nói vậy thì Hứa Tần Nhã vui mừng khôn xiết.

Dừng một chút, bà ta lại khó nén được vẻ mừng rỡ nói: “Mẹ thực sự rất muốn mau tới ngày mai.”

Bạch Ngữ Dung cười theo, dừng một chút thì cô ta như nghĩ đến điều gì đó nói: “Nhưng mà ba mẹ ơi, ngày mai con sẽ đi theo ông nội nên không thể ở bên cạnh ba mẹ được.”

Cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Như vậy thì con có thể quen biết nhiều người hơn, sau khi ba mẹ đi vào thì con có thể giới thiệu với ba mẹ.”

Đúng vậy. Nếu đi theo Phụng Hồng Bác thì chắc chắn có thể quen biết được những người lợi hại.

Vì vậy, hai vợ chồng Bạch Văn Liên lập tức nuốt sự nghi ngờ xuống, gật đầu lia lịa.

“Ồ? Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta lại đi dạo và sắm thêm một ít quần áo đi?” Hứa Tần Nhã nói.

Bạch Văn Liên cũng đang vui nên đồng ý ngay: “Được, ba sẽ mua đồ cho hai mẹ con.”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung lập tức vui mừng khoác lấy tay của ông ta, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ba”.

Còn tấm thẻ đen mà Phụng Hồng Bác đã đưa, Bạch Ngữ Dung từ đầu đến cuối đều không định lấy ra.

-----

Ngày hôm sau. Hội đánh giá đan dược.

Khi Trình Ngạn Xương đang cùng ba mẹ đứng xếp hàng để đi vào thì nghe thấy những lời thì thầm không ngớt ở xung quanh mình.

Trong đó có nhắc tới vị đạo trưởng trong núi, khiến anh ta vốn đang lơ đãng cũng liếc nhìn qua đó.

Bà Trình nhỏ nghe thấy vậy thì lập tức nhìn về phía con trai: “Tiểu Ngạn, vị đạo trưởng trong núi này là người rất lợi hại sao?”

Trình Ngạn Xương gật đầu: “Ngay cả viện trưởng của Hội Huyền học cũng muốn được làm quen với ông ấy.”

“Vậy con cũng thử đi.” Bà Trình nhỏ hai mắt sáng ngời nói.

“Con sao?” Trình Ngạn Xương cười khổ lắc đầu: “Mẹ à, con cũng muốn, nhưng chúng ta thậm chí không biết mặt mũi của vị đạo trưởng trong núi là như thế nào, thì sao có thể nói làm quen là làm quen được.”

“Thế thì tiếc quá.” Bà Trình nhỏ thở dài: “Cho dù không thể làm quen được với đạo trưởng, thì làm quen với những người xung quanh ông ấy cũng được mà.”

Bằng cách này thì có thể được giới thiệu gặp mặt.

Ông Trình ở bên cạnh cũng gật đầu.

Khi ông ta đang định nói gì đó thì một giọng nói giả vờ ngạc nhiên từ bên cạnh vang lên.

—— “Ai da, ông Trình, bà Trình, không ngờ lại có thể gặp được mọi người ở đây đấy? Thật trùng hợp.”

Trình Ngạn Xương và hai người còn lại đồng loạt nhìn sang, không phải là Hứa Tần Nhã với Bạch Văn Liên thì còn là ai nữa.

“Bà Bạch?! Sao các người…” Bà Trình nhỏ giật mình, chần chờ nhìn hai người với vẻ có chút đề phòng.

Bà ta như thể đang đề phòng hai người mặt dày sẽ làm phiền họ, yêu cầu họ đưa vào cùng.

Trình Ngạn Xương đứng bên cạnh có chút lúng túng, ngượng ngùng gọi “bác trai, bác gái” rồi không nói thêm gì nữa.

—— Anh ta biết Hứa Tần Nhã đã hai lần cầu xin gia đình mình vì hội đánh giá đan dược.


Bình Luận (0)
Comment