Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 602

Unknown Chương 602

Cũng vì vậy nên anh ta không đến tìm Bạch Ngữ Dung trong khoảng thời gian này, sợ cô ta cũng sẽ nhắc đến chuyện này.

Hơn nữa…

Khi Trình Ngạn Xương nhớ tới việc từng nhìn thấy Bạch Ngữ Dung lên một chiếc xe hơi sang trọng kỳ lạ thì ánh mắt của anh ta tối sầm lại.

“À, chúng tôi cũng đến tham gia hội đánh giá đan dược như bà Trình các người đấy.” Hứa Tần Nhã tao nhã nói.

Nhưng lại khiến bà Trình nhỏ lộ ra vẻ mặt lạnh như tiền, nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Bà Bạch, chẳng phải trước đó tôi đã nói rất rõ rồi sao? Thật sự là…”

Bà ta còn chưa nói hết câu thì đã đột ngột dừng lại khi Hứa Tần Nhã thản nhiên cầm lấy tấm thư mời màu bạc.

Bà ta há hốc miệng nhìn tấm thư mời, nhất thời không thể rời mắt đi.

“Ơ?” Hứa Tần Nhã khó hiểu nhìn bà Trình nhỏ hỏi: “Bà Trình, vừa nãy bà định nói gì? Bà nói đi?”

“Bà, sao bà lại…” Bà Trình nhỏ lắp bắp, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm thư mời màu bạc.

Hứa Tần Nhã cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của bà ta, lộ ra vẻ hiểu chuyện rồi nói: “Ý của bà là tấm thư mời này? À, đây là do ông cụ Phụng tặng cho đấy.”

Cái… ?!

Trình Ngạn Xương và hai người còn lại trợn to mắt, nhìn Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Ông… ông cụ Phụng sao?” Lúc này ông Trình mới lên tiếng, nhìn Bạch Văn Liên nói: “Cậu Bạch, sao chưa từng nghe cậu nói về chuyện này vậy?”

“Chỉ là mối quan hệ cá nhân mà thôi nên tôi không có nói.” Bạch Văn Liên cười và khiêm tốn trả lời.

Nhưng lại khiến cho ba người nhà họ Trình không nói nên lời.

Hứa Tần Nhã lần lượt liếc nhìn sắc mặt của ba người, cười đắc chí rồi nói: “Được rồi, không nói nữa.”

Sau đó, bà ta dùng thư mời làm quạt để quạt, giơ lên để che nắng, nhìn bầu trời rồi nói tiếp: “Thời tiết nóng nực như vậy, cứ ở đây phơi nắng đúng là khó chịu mà. Văn Liên, chúng ta mau vào trong nha?”

Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Văn Liên nói câu sau cùng.

“Được.” Bạch Văn Liên gật đầu, sau đó gật đầu chào ông Trình rồi cùng Hứa Tần Nhã đi vào trong.

Không chỉ vậy, Hứa Tần Nhã còn không quên giơ tấm thư mời với bà Trình nhỏ và nói: “Bà Trình nhỏ à, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Ba người nhà họ Trình nhìn hai người họ rời đi, nghênh ngang đi tới lối vào màu bạc ở cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã thuận lợi đi vào.

Còn mình thì vẫn đứng xếp hàng ở đây.

“Đây, đây đúng là…” Bà Trình nhỏ vô cùng tức giận, nhưng lại không có cách nào khác.

Ông Trình thấy vậy thì nhanh chóng an ủi vợ mình: “Kệ đi, kệ đi, chúng ta cũng sắp được vào rồi. Đừng nóng vội.”

Trình Ngạn Xương mãi mím môi đứng đó cũng cảm thấy uể oải chán chường.

Bà Trình nhỏ cũng đành chịu, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, bà ta định mắt không thấy thì lòng không phiền.

Nhưng vừa quay lại thì nhìn thấy Tô Tái Tái vừa gọi điện thoại vừa đi tới.

“Ơ? Đứa con gái hoang của nhà họ Bạch cũng tới đây à?” Bà Trình nhỏ nhanh chóng ra hiệu bảo chồng và con trai nhìn xem.

Trình Ngạn Xương nhìn theo hướng tay mẹ Trình chỉ, lập tức cau mày lại: “Sao cô ta lại tới đây? Cô ta có thư mời sao?”

Bà Trình nhỏ thấy vậy thì lập tức nhìn Tô Tái Tái.

Cô thậm chí không mang theo túi, ngoài chiếc điện thoại đang cầm trong tay ra thì không mang theo gì cả.

Chứ đừng nói là thư mời.

Ngay khi nghĩ đến việc vừa nãy bị Hứa Tần Nhã giễu cợt trước mặt thì bà Trình nhỏ lập tức cười khẩy nói: “Con nhìn kìa, cô ta chả có gì cả, lẽ nào lại có thư mời gì đó sao?”

Dứt lời, bà ta khoanh tay trước ngực đứng yên ở đó, chờ đến khi Tô Tái Tái đến gần thì bà ta sẽ trút hết cơn giận đã nhận được từ Hứa Tần Nhã lên người Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái vừa kết thúc cuộc gọi với Tiền Tam không hay biết gì cả.

Tuy nhiên, cô vừa mới cúp máy thì nghe thấy bên kia có người gọi mình.

—— “Tiểu Tái!”

Tô Tái Tái nghe tiếng nhìn theo, tìm kiếm trong đám người một hồi thì phát hiện Miêu Đại Yên đang vẫy tay với mình.

Ngoài chú ấy ra thì bên cạnh còn có Vệ Cát.


Bình Luận (0)
Comment