Theo sau ông ấy là hai nhóm người của Hội Huyền học, trông có vẻ hơi hoành tráng.
“Ôi, tôi đã bảo các người đừng đi theo mà. Tôi chỉ ra ngoài đón người thôi.” Tiền Tam sầu não.
“Đạo trưởng, chúng ta phải bảo vệ sự an toàn của người.” Người của Hội Huyền học cung kính trả lời.
Tiền Tam nghe vậy, chẳng muốn nói thêm gì nữa. Ông ấy chỉ đành trợn mắt rồi thản nhiên xua tay.
“Tùy các người vậy.”
Khi Tiền Tam bước ra ngoài cũng là lúc Phụng Hồng Bác dẫn theo Bạch Ngữ Dung và Phụng Cảnh tiến vào cửa.
Người đứng xung quanh lập tức tiến lên chào hỏi Phụng Hồng Bác một cách nhiệt tình, từng tiếng “Chào ông ba Phụng”, “Chào cậu Cảnh” đua nhau vang lên làm Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh nghe mà thấy vinh quang thay.
Cô ta ôm lấy tay Phụng Hồng Bác, học theo dáng vẻ ngạo nghễ của ông ta, kiêu căng gật nhẹ đầu, mỉm cười chào hỏi mọi người.
Tái hiện vô cùng hoàn mỹ phong thái của một thiên kim cành vàng lá ngọc.
Nhà họ Bạch vốn cũng thuộc dạng giàu có, thế nên điệu bộ này của Bạch Ngữ Dung cũng xem như chuẩn mực, cộng thêm cô ta còn đang đứng bên cạnh Phụng Hồng Bác, dẫn tới có không ít người đoán già đoán non thân phận của cô ta.
“Ông ba Phụng à, cô gái này là…” Một ông cụ vừa cười tủm tỉm, vừa hướng mắt về phía Bạch Ngữ Dung, hỏi dò.
“Ồ, cô ấy là…”
Bạch Ngữ Dung đã bày sẵn tư thế, chỉ còn đợi Phụng Hồng Bác giới thiệu mình với mọi người nữa thôi, ai ngờ đâu mới nói được một nửa, Phụng Hồng Bác bỗng ngậm miệng, quay phắt đầu sang hướng khác như phát hiện ra gì đó.
“Ông nội ơi?” Bạch Ngữ Dung khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Phụng Hồng Bác, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng sau khi hoàn hồn, Phụng Hồng Bác lại quay qua nói với đám đông đang vây quanh mình rằng: “Thật ngại quá, tạm thời không tiện nói chuyện với mọi người rồi.”
Sau đó lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung, nói một câu: “Ngữ Dung, cháu trông chừng Tiểu Cảnh nhé.” Rồi dứt khoát kéo cánh tay đang ôm lấy tay mình của cô ta xuống, nhanh chân bước vội ra ngoài để đuổi theo Tiền Tam.
Để lại Bạch Ngữ Dung đứng trân trân tại chỗ, sửng sốt nhìn ông ta đi xa, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Cô ta… cô ta đâu thể tự đứng ra giới thiệu bản thân là cháu gái mà Phụng Hồng Bác mới nhận nuôi chứ?
Bạch Ngữ Dung dám chắc, chỉ cần cô ta vừa thốt ra những lời này, Phụng Cảnh sẽ ỷ vào việc hiện tại Phụng Hồng Bác không có mặt tại đây mà lập tức lớn tiếng phản bác cô ta. Chưa biết chừng cậu bé còn châm chọc mấy câu khiến cô ta xấu mặt nữa.
Đó tuyệt đối không phải cách lộ diện mà Bạch Ngữ Dung mong muốn.
Cảnh tượng mà cô ta hằng mong mỏi là bản thân sẽ trở thành tâm điểm chú ý, được hàng nghìn người ngưỡng mộ kìa, nhưng bây giờ…
Bạch Ngữ Dung đang nghĩ gì, Phụng Hồng Bác chẳng thèm quan tâm.
Với ông ta mà nói, Bạch Ngữ Dung cùng lắm chỉ là một công cụ quan trọng thôi, mà đã là công cụ… có cần thiết phải để ý đến tâm trạng của nó không?
Câu trả lời là không.
“Đạo trưởng? Là Đạo Trưởng Trong Núi phải không?!” Phụng Hồng Bác đã thấy bóng lưng Tiền Tam, thế là vừa bước nhanh hơn vừa gọi.
Lúc cất tiếng, ông ta không quên hạ nhỏ giọng, sợ sẽ bị nhiều người nghe thấy.
Tiền Tam vốn không mấy để tâm đến tiếng gọi của Phụng Hồng Bác, mãi tới khi ông ta lao đến, đứng chắn ngay trước mặt, còn ngước đôi mắt sáng trưng như đèn pha nhìn mình chằm chằm, đồng thời kêu liền mấy tiếng “Đạo trưởng!” thì Tiền Tam mới hoàn hồn, nhận ra ông ta đang gọi mình.
Bảo vệ của Hội Huyền học lập tức giơ tay ngăn cản Phụng Hồng Bác, đến khi nhìn thấy huy chương bằng bạc trên ngực ông ta mới rụt tay về.
Bảo vệ gật nhẹ đầu, lịch sự bảo: “Ông Phụng, cảm phiền ông nhường đường cho chúng tôi qua.”
Giọng điệu của bảo vệ rất bình thản, biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi, tuyệt đối không có chuyện vì ông ta là trưởng lão danh dự của Hội Huyền học mà nhận được đãi ngộ khác người thường.
Nghe thấy vậy, Phụng Hồng Bác nghiêng mặt, lườm bảo vệ một cái, tỏ vẻ bất mãn, sau đó tính nhấc chân tiến lên thì lại bị bảo vệ ngăn cản, khiến ông ta không tài nào lại gần Tiền Tam được.