Hết cách, ông ta đành nhìn ngang ngó dọc rồi tự giới thiệu bản thân: “Đạo trưởng, tôi là Phụng Hồng Bác của nhà họ Phụng, hôm nay được nhìn thấy đạo trưởng đúng là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Xin chào ông Phụng.” Tiền Tam đứng cách ông ta một khoảng, khẽ gật đầu chào, sau đó cụp mắt liếc nhìn màn hình, rồi ngẩng lên nói với Phụng Hồng Bác: “Xin lỗi nhưng giờ tôi có chút chuyện cần làm, có lẽ không tiếp đãi ông được, mong ông hiểu cho.”
“Ấy, tôi…” Phụng Hồng Bác còn tính nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì Tiền Tam đã vội vàng bước ra khỏi cửa.
Còn ông ta thì bị bảo vệ chặn lại, mãi tới khi Tiền Tam đã đi được một khoảng xa dưới sự hộ tống của một người bạn mới hơi xoay người, cúi đầu xin lỗi Phụng Hồng Bác, rồi lại quay lưng bước tiếp về phía trước.
Nhưng làm sao Phụng Hồng Bác có thể dễ dàng buông tha cho ông ấy như vậy được, có điều ngay lúc ông ta tính nhấc chân đuổi theo ra khỏi cửa thì Bạch Ngữ Dung lại dẫn Phụng Cảnh tới.
“Ông nội.” Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp này của ông ta, Bạch Ngữ Dung cau mày liếc về phía cửa, xong lại quay sang ngó Phụng Hồng Bác, đặng hỏi: “Ông nội, người ban nãy là ai thế ạ?”
Không có Phụng Hồng Bác ở đó, Bạch Ngữ Dung cũng chẳng thể nói chuyện được với ai một cách tự nhiên, thế là sau khi hàn huyên đôi ba câu, cô ta lập tức đánh bài chuồn, chạy vội đi tìm Phụng Hồng Bác, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng kia.
Chỉ là kế bên Tiền Tam có rất nhiều người vây quanh, hơn nữa họ đi rất nhanh, cô ta còn đứng cách một khoảng xa nên không nhìn thấy rõ người đó là ai.
“Ồ, đó là Đạo Trưởng Trong Núi mà ông từng kể cho cháu nghe đấy.” Phụng Hồng Bác vẫn dõi mắt nhìn về hướng Tiền Tam rời đi chứ không quay đầu lại xem Bạch Ngữ Dung.
Còn chưa dứt câu, Bạch Ngữ Dung đã vội che miệng, hít một hơi tỏ vẻ bất ngờ, hỏi lại: “Núi… Đạo Trưởng Trong Núi ư?!”
Cái tên đó đâu chỉ đơn giản như là sét đánh bên tai, tới cả giáo sư lẫn viện trưởng của Huyền Học Viện mà ngày nào cũng chạy tới weibo của Đạo Trưởng Trong Núi để điểm danh và nhấn like cho ông ấy.
Thậm chí hồi mới vào Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng từng dẫn cô ta tham dự buổi đấu giá, và món át chủ bài trong buổi đấu giá đó chính là bùa chú của Đạo Trưởng Trong Núi.
Từ các chi tiết trên, sao Bạch Ngữ Dung có thể không nhận ra tầm quan trọng của Đạo Trưởng Trong Núi cơ chứ?
… Khó trách Phụng Hồng Bác lại bỏ mọi người mà chạy tới đây.
Giờ Bạch Ngữ Dung đã hiểu dụng ý của ông ta rồi.
“Thế ông nội ơi, chúng ta mau chạy ra ngoài đuổi theo đi.” Lần này đổi thành Bạch Ngữ Dung thúc giục Phụng Hồng Bác.
“Thôi khỏi, đứng đây chờ là được rồi.” Phụng Hồng Bác đáp, nghĩ vài giây lại bổ sung: “Từ thái độ gấp gáp của đạo trưởng, nhất định là đang đi đón nhân vật quan trọng nào đó rồi, chúng ta chỉ cần đứng đây chờ, kiểu gì cũng sẽ đợi được người quay lại.”
Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung gật đầu, sau đó đứng chờ với Phụng Hồng Bác.
Lúc này, Phụng Cảnh bị cô ta nắm tay nãy giờ cuối cùng cũng chịu hết nổi, thình lình giãy ra khỏi tay cô ta, hất văng nó đi, còn trừng cô ta một cái, sau đó chạy qua ôm lấy tay Phụng Hồng Bác.
Nhưng lúc này Bạch Ngữ Dung đâu còn tâm trạng để ý đến cậu bé, cô ta chỉ liếc Phụng Cảnh một lần rồi lại dời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm ra phía cửa.
Về phần Phụng Hồng Bác, ông ta cũng chỉ bình tĩnh vỗ nhẹ đầu Phụng Cảnh chứ không quá để tâm tới cậu.
Dáng vẻ này của hai người khiến Phụng Cảnh cảm thấy như bị bỏ rơi, vội kéo tay Phụng Hồng Bác làm nũng một hồi, nhưng tới khi đã chán chê rồi mà vẫn thấy ông ta chẳng thèm để ý tới mình thì bực bộc hất tay ông ta ra, bĩu môi chạy mất dạng.
Hiện tại tâm trí của Phụng Hồng Bác đã đổ hết lên người Tiền Tam, chẳng hơi đâu mà quan tâm Phụng Cảnh.
Ngay cả khi nhìn thấy cậu bé vùng khỏi tay mình, ông ta vẫn đinh ninh cậu bé sẽ qua chỗ Bạch Ngữ Dung, chứ hoàn toàn không biết Phụng Cảnh đã chạy đi mất.
Trở lại với Phụng Cảnh, sau khi rời khỏi hai người kia, cậu bé chạy loạn cả lên, chẳng thèm nể nang gì mà đụng hết người này tới người kia.