Cái tính nghịch như quỷ này của cậu bé khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu, họ cau mày nhìn Phụng Cảnh, hệt như muốn nói: “Đây là con cái nhà ai vậy, sao chẳng có gia giáo gì hết?”
Phụng Cảnh mới không thèm quan tâm, gây chuyện xong, cậu bé lập tức xoay người bỏ chạy sang chỗ khác, có điều mới rẽ vào khúc cua thì bất ngờ đụng trúng một người, đối phương chẳng hề hấn gì, còn cậu lại bị dội ngược, ngã ngồi ra đất.
Người bị cậu bé đụng trúng chính là nhóm Tiền Nguyên Nguyên.
“Thằng nhóc này, sao chạy tứ lung tung hết cả lên vậy hả?” Đại Vi quát khẽ Phụng Cảnh.
Phụng Cảnh ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên nhóm người Tiền Nguyên Nguyên, khi thấy Tô Hồng Bảo đứng bên cạnh họ, cậu bé thoáng sững sờ, rồi hừ nhẹ một tiếng, nghiêng mặt qua một bên.
Tô Hồng Bảo mím môi, thờ ơ nhìn sang chỗ khác.
Dáng vẻ này của cậu vô tình lọt vào mắt Trình Hồng Huy đứng kế bên cạnh.
Anh ấy hướng mắt nhìn Phụng Cảnh, lại quay sang ngó nửa bên mặt Tô Hồng Bảo, nhìn tới nhìn lui vài lần rồi híp mắt như đang nghĩ ngợi gì đó.
Có điều vì mọi người đang chú ý tới Phụng Cảnh nên không ai phát hiện vẻ mặt trầm ngâm này của Trình Hồng Huy cả.
“Hừ…” Đại Vi thấy thái độ bất cần của cậu bé thì chẳng thèm khách khí nữa, chống nạnh nói: “Nè, là nhóc chạy nhảy lung tung nên mới đụng trúng tụi này, không thèm xin lỗi thì thôi, còn hừ? Nhóc hừ cái gì đấy hả?”
Nghe vậy, Phụng Cảnh lại lần nữa trừng mắt với Đại Vi, mặt mày bặm trợn, tay siết chặt lấy mô hình khủng long cậu vẫn cầm chơi nãy giờ.
“Nhóc trừng mắt với ai đấy hả? Tưởng mình nhóc có mắt to sao? Chị đây cũng có đấy nhé.” Dứt lời, Đạu Vi lập tức trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Phụng Cảnh.
“Thôi bỏ đi, Đại Vi.” Tính cách Khúc Nhiên khá hiền lành, sau khi mỉm cười khuyên nhủ bạn thân một tiếng, cô ấy bèn tiến về phía trước, khom người tính đỡ Phụng Cảnh dậy, còn dịu dàng hỏi thăm: “Em có sao không, có thấy đau ở đâu không?”
Nhưng ngay lúc cô ấy cúi xuống, vô tình để lộ một phần cổ, Phụng Cảnh bỗng trợn trừng mắt, hung tợn giơ mô hình khủng long trong tay lên, đâm thẳng về phía cổ Khúc Nhiên!
“A! Khúc Nhiên cẩn thận!” Đại Vi sợ tới mức hét thất thanh.
Tiền Nguyên Nguyên và Trình Hồng Huy nghiêm mặt, ngay lúc hai người định xông lên ngăn cản thì…
Một bóng người vụt qua họ, nhoáng cái Tô Hồng Bảo đã đứng ngay trước mặt Phụng Cảnh, đồng thời tóm lấy tay cậu bé.
Bấy giờ, chỉ còn chút xíu nữa thôi là cái đuôi nhọn hoắt của mô hình khủng long bạo chúa sẽ chọc trúng cổ Khúc Nhiên.
Khúc Nhiên quay đầu, thấy cảnh này thì cũng sợ chết khiếp.
Nếu Tô Hồng Bảo không ngăn lại kịp thở, chẳng biết hiện tại mình sẽ thành ra thế nào nữa.
Thằng nhóc này, tuổi không lớn, tâm tư lại ác độc vô cùng.
Khúc Nhiên lập tức đứng phắt dậy, suy nghĩ đỡ cậu bé lên cũng tan thành mây khói ngay và luôn.
“A!” Tay của Phụng Cảnh bị Tô Hồng Bảo giữ chặt, giãy cỡ nào cũng không thoát nổi, bèn dứt khoát ngồi bệt xuống đất ăn vạ, chân đạp loạn xạ cả lên: “Thả ra, thả ra! Anh nắm tay tôi đau đau quá!”
Tiếng khóc la chói tai của cậu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, bao gồm cả bảo vệ của Huyền Học Viện, họ nhanh chóng chạy về phía này.
“Bé ngỗng mau buông tay, có người tới kìa.” Đại Vi tinh mắt phát hiện bảo vệ, vội nhắc nhở Tô Hồng Bảo thả tay ra.
Khúc Nhiên cũng quay đầu nhìn Tô Hồng Bảo, đương lúc tính mở miệng khuyên thì Tô Hồng Bảo đã buông tay, thả Phụng Cảnh.
Nhưng vừa được thả, Phương Cảnh lại tức tốc giơ tay, ném mạnh mô hình khủng long bạo chúa về phía Tô Hồng Bảo.
Tô Hồng Bảo hơi nghiêng người, mô hình bay sượt qua mặt cậu ấy, va vào tường, rớt xuống đất, mẻ mất vài chỗ.
Phụng Cảnh còn chưa kịp làm gì tiếp thì Tô Hồng Bảo đã lạnh lùng giơ tay, cho cậu bé một cái bạt tai.
Không chỉ mặt bị đánh lệch sang một bên, mà tới một cái răng sữa đang lung lay cũng bị tát văng ra khỏi miệng, lăn dài trên đất, để lại một vệt máu nhỏ.
Phụng Cảnh bị một tát của Tô Hồng Bảo dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn chiếc răng còn vương tơ máu trên mặt đấy hồi lâu mới hoàn hồn, òa khóc nức nở.