“...Tiêu rồi.” Đại Vi nhìn Phụng Cảnh ngồi dưới đất khóc lóc, đầu đau như búa bổ.
Cô ấy nghiêng đầu, nhìn về phía Trình Hồng Huy lớn tuổi nhất trong đám, như đang hỏi phải làm sao bây giờ.
Đúng lúc này, Tô Hồng Bảo lại là người đầu tiên quay lại, vừa nhìn họ vừa dặn: “Mọi người không quen biết em, em chỉ là một người tốt, thấy chuyện bất bình thì không nhịn nổi thôi!”
“Hả?” Đại Vi sửng sốt, còn chưa kịp hỏi “Ý em là sao?” thì Tô Hồng Bảo đã co giò bỏ chạy mất dạng.
Hành động bỏ chạy của cậu ấy khiến bảo vệ Hội Huyền học đang đi về phía này sững sờ, vội vàng chia binh thành hai ngả, một người đuổi theo Tô Hồng Bảo, người còn lại thì bước nhanh tới, đỡ Phụng Cảnh dậy.
Sau khi vỗ sạch bụi bặm trên người cậu bé, bảo vệ quay sang nhìn nhóm Tiền Nguyên Nguyên, trong mắt thoáng lộ vẻ đề phòng: “Là cậu nhóc mấy người dẫn tới đánh hả?”
Đại Vi và Khúc Nhiên còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Trình Hồng Huy đã đi trước một bước, mỉm cười gật đầu chào hỏi bảo vệ, rồi nói: “Xin lỗi, bọn tôi không biết cậu trai kia là ai, còn đứa này…”
Nói đoạn, anh ta chỉ tay vào Phụng Cảnh đang gân cổ gào khóc: “Cũng không quen nốt.”
Dứt lời, anh ta để lại một câu “Không cản trở nấy anh làm việc nữa” sau đó đi vòng qua người Phụng Cảnh và bảo vệ, cách xa chốn phiền phức này.
Trước khi rời khỏi, Tiền Nguyên Nguyên không quên huých nhẹ vào vai Đại Vi và Khúc Nhiên một cái. Lúc này, hai cô gái mới hoàn hồn, vội bám sát theo anh ta.
Mặc dù bảo vệ vẫn còn nghi ngờ, nhưng Phụng Cảnh cứ khóc miết, hỏi cỡ nào cũng không chịu trả lời, cuối cùng không còn cách nào ngoài việc trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Bốn người đi thẳng một mạch, tới khe rẽ vào khúc cua, bỏ xa Phụng Cảnh lại phía sau, Đại Vi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa vỗ ngực vừa nói với ba người Trình Hồng Huy: “Cũng may bé ngỗng phản ứng mau lẹ, chứ lúc đó tớ còn đang đơ ra không biết phải làm gì.”
Khúc Nhiên gật đầu, nghĩ đến hành vi ban nãy của Phụng Cảnh thì lại không kiềm được mà cau mày: “Thằng bé đó ác thật sự.
“Thế nên tớ mới hành xử kiểu đó.” Đại Vi nhún vai, chỉ tay vào mình, đặng hỏi: “Cậu quên rồi hả? Nếu không có Tiểu Tái, chắc Tiểu Hào nhà tớ cũng chẳng khá khẩm hơn thằng cu ban nãy là bao đâu.”
Nói tới đây, Đại Vi cau mày.
Bởi vì trong nhà cũng từng có một “thằng giặc nhỏ”, thế nên cô ấy cực kỳ nhạy bén với sự xuất hiện của loài “sinh vật” này.
“Khúc Nhiên, sau này đừng thấy bọn nó còn nhỏ mà cảm thấy chúng đáng thương, có vài đứa ấy hả, bé mà… Hừ.” Đại Vi khẽ thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.
“Tớ biết rồi.” Vừa nhớ tới chuyện ban nãy, Khúc Nhiên lại thoáng run rẩy, lát sau, như chợt nghĩ đến chuyện gì, cô hết cong môi lại xụ mặt, trông vô cùng kỳ lạ.
Đại Vi thấy cô ấy bày ra biểu cảm đó thì tò mò hỏi: “Cậu sao thế?”
Trình Hồng Huy và Tiền Nguyên Nguyên cũng vội quay qua nhìn Khúc Nhiên, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Không có chi, chỉ là…” Khúc Nhiên nhịn cười, qua vài giây mới mở miệng nói tiếp: “Chợt cảm thấy bé ngỗng giống đàn em ghê luôn.”
Vốn tưởng Tô Hồng Bảo là một cậu nhóc ngoan ngoãn lại thật thà, nhưng nhìn dáng vẻ đánh người bỏ chạy vô cùng lưu loát ban nãy… Chắc chắn là đã hấp thu tinh túy từ Tô Tái Tái rồi còn gì.
“Nghe cậu nói vậy… Tớ cũng thấy giống thật.” Đại Vi ngẫm ngợi, sau đó cười bảo.
Tới cả Trình Hồng Huy và Tiền Nguyên Nguyên cũng quay sang nhìn nhau, khẽ cong môi mỉm cười.
Mặt khác, Tô Tái Tái vừa mới cãi thắng một người qua đường. Chỉ bằng một cái liếc mắt, Tô Tái Tái đã dọa tên đó sợ chết khiếp, cả người cứng còng, lòng thì hoảng hốt, miệng không nói nên lời, đúng lúc này, lại có thêm một người khác tự mò tới cửa.
“Cô Tô, lời này của cô có hơi quá đáng rồi đấy.”
Chờ hoài thấy không ai đến, bà Trình nhỏ quyết định tự mình ra trận. Bà tà yểu điệu tiến lại gần, ánh mắt khi nhìn Tô Tái Tái như đang nói “tôi chịu mở miệng là nể mặt cô lắm đấy.”
Thấy Tô Tái Tái nhìn về phía mình, bà ta mới nhoẻn miệng cười, nói tiếp: “Vốn tôi cũng không định xen vào chuyện này đâu, nhưng… nói thế nào tôi cũng xem như bề trên của cô, thấy cô làm sai, tôi ra mặt khuyên bảo hai câu cũng là chuyện nên làm thôi. Tôi nghĩ, dù ông bà Bạch ở đây hẳn cũng sẽ cảm ơn tôi…”