“Bà là ai vậy?”
Giọng điệu trang nhã và cử chỉ hạ mình lại đầy trịnh thượng của bà Trình nhỏ còn chưa được triển lãm xong thì đã bị một câu nói của Tô Tái Tái cắt ngang, cả người bà ta lập tức cứng còng, đơ ra ngay tại chỗ.
“Ha ha…”
Tiếng cười châm chọc chẳng biết phát ra từ đâu khiến bà Trình nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, vội ngoái đầu, nhìn ngang ngó dọc xem thử là ai cả gan tới vậy.
Nhưng người qua đường đã sớm quay đi chỗ khác, làm bộ không biết gì cả, đợi tới khi bà ta dời mắt đi mới xoay mặt trở về, hào hứng xem trò hay.
Nhưng Miêu Đại Yên và Vệ Cát lại cố tình giữ nguyên vẻ tươi cười cho bà Trình nhỏ nhìn.
Chờ tới khi bà ta quay qua, trợn mắt trừng họ, Miêu Đại Yên mới thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ “Ôi chao, xin lồi nhiều ha”, lịch sự giải thích với bà ta rằng: “Ngại quá, tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười nên nhất thời không kiềm nổi.”
“Bởi vì…” Miêu Đại Yên tạm dừng vài giây, liếc nhìn bà Trình nhỏ đầy ẩn ý, sau đó lại quay qua nói giỡn với Vệ Cát: “Rất ít khi thấy có người tự mò tới cửa thế này.”
Vệ Cát gật đầu lia lịa, vừa phụ họa Miêu Đại Yên, vừa lén lút nhìn thoáng qua bà Trình nhỏ.
Lúc này, vẻ mặt của cậu Vệ rất sống động, cậu ấy vừa quan sát bà Trình nhỏ với vẻ kinh ngạc, vừa trông có vẻ “chưa thấy qua điều này, chưa thấy qua điều này”.
Bà Trình nhỏ giận đến mức muốn tắt thở.
Tô Tái Tái có ơn với họ và là bạn của nhau. Họ không hướng về cô, chả lẽ lại hướng vào một người lạ đột nhiên xuất hiện và tự vả vào mặt như bà sao?
“Các người…” Bà Trình nhỏ định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt của bao người, bà ta buộc phải nhịn để giữ phẩm giá của mình.
Bà ta cười khẩy rồi nhìn Tô Tái Tái: “Cô Tô, đúng là gió tầng nào thì gặp mây tầng đó. Với thái độ này của cô… tôi cũng không ngạc nhiên khi cô có được bạn bè kiểu vậy.”
Khi nói đến nửa chừng thì bà Trình nhỏ lại nhìn Miêu Đại Yên và người còn lại, dừng một chút rồi nói tiếp.
“Nếu bà muốn xì hơi thì có thể tránh xa chúng tôi ra được không?” Tô Tái Tái còn chưa nói xong thì lại nhìn bà Trình nhỏ nói, cô khẽ nhíu mày với vẻ ghét bỏ: “Mùi thối của bà bay sang chỗ tôi đây này.”
Ngay khi lời này vừa thốt ra thì xung quanh lại thêm một trận nhịn cười, còn bà Trình nhỏ thì sửng sốt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng cũng không nhịn được lớn tiếng nói: “Cô thô tục quá đi!”
Tô Tái Tái cau mày, quan sát bà ta từ trên xuống dưới rồi nghiêm túc hỏi: “Bà không xì hơi sao? Vậy bà phải chú ý đến sức khỏe đấy, sớm đi khám bác sĩ đi…”
Lúc này, xung quanh có người thực sự không thể nhịn được, bật cười “ha ha”, lây sang những người vốn đang cố nhịn cười, lúc này cũng không nhịn được mà cười theo.
Tiếng cười vang thậm chí đã lấn át đi giọng nói tức giận của bà Trình nhỏ.
Trình Ngạn Xương thấy vậy, vội vàng cùng ba Trình đi tới, nói với giọng chán ghét: “Tô Tái Tái! Cô đừng có quá đáng như thế!”
“Trình Ngạn Xương, gia đình của anh đừng có không biết điều đến vậy.” Tô Tái Tái khoanh tay, lộ ra vẻ mặt bực bội: “Các người tuổi ruồi à? Đuổi không đi cũng kệ đi, ấy vậy mà còn tự bay tới.”
“À, không đúng. Hình như tôi đã vô tình tự mắng mình rồi.” Tô Tái Tái dừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm.
Chỉ là tiếng lẩm bẩm của cô hơi lớn, khiến mọi người xung quanh nghe thấy lại không nhịn được cười.
Mọi người cười đến vẻ mặt của ba người nhà họ Trình phải biến sắc.
Khi tiếng cười của mọi người tạm dừng lại thì Tô Tái Tái lại nặng nề lắc đầu rồi thở dài nói: “Làm ơn các người sau này đừng đến gần tôi nữa, tôi thực sự không muốn giống như lúc nãy, lại tự mắng mình nữa.”
“Cô…” Giọng nói giận dữ của bà Trình nhỏ lại bị tiếng cười lấn át.
Cuối cùng, bà ta xanh mặt hét lên một tiếng “Đủ rồi!”, khiến cho những người xung quanh giật mình, đột nhiên ngừng cười và hơi kinh ngạc nhìn bà ta.
Bà Trình nhỏ trừng mắt nhìn Tô Tái Tái: “Tôi thật sự rất vui vì người đính hôn với Ngạn Xương nhà chúng tôi lúc đó là Ngữ Dung, chứ không phải là cô! Cho dù không được dạy dỗ đàng hoàng thì ít nhất cô cũng nên biết kính trên nhường dưới chứ?!”