Tô Tái Tái dừng lại một chút, cười miệt thị, nói: “Ngoại trừ trợn mắt ra thì ông ta chẳng có năng lực nào khác.”
Cũng chỉ có thế.
Tiền Tam gật đầu, cảm thấy Tô Tái Tái nói rất có lý.
Ông ấy không thảo luận về ba người Trình Ngạn Xương nữa. Ông ấy tính đưa tay làm ra tư thế “Mời”, muốn để Tô Tái Tái đi trước.
Thế nhưng chưa gì đã thấy vẻ mặt Tô Tái Tái giật mình, Tiền Tam còn chưa kịp hỏi thăm đã thấy cô đi thẳng về chỗ Miêu Đại Yên và Vệ Cát đứng lúc nãy.
Người qua đường lúc nãy lên tiếng mỉa mai giờ thấy Tô Tái Tái đi tới chỗ mình thì lập tức muốn trốn trong đám đông.
Dáng vẻ người đó như thể “Tính chạy tới cuối hàng, xếp hàng lại lần nữa.”
Có điều người đó mới vừa quay người đi đã bị tay Tô Tái Tái đập lên vai, anh ta không thể không miễn cưỡng, đau khổ xoay người lại, giọng nói ríu rít xin cô tha cho: “Cô hai, lúc nãy… Tôi ăn nói lung tung thôi.”
“Ừ.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn anh ta hỏi: “Anh nhìn xem, có phải cô gái nhỏ tôi đây vào hội đánh giá đan dược còn đơn giản hơn… Anh theo đuổi ngôi sao ở buổi hòa nhạc không?
“Đơn giản, đều đơn giản.” Người qua đường đau khổ khóc lóc: “Cô hai, cô nói đúng. Chỗ này đối với tôi mà nói là khó hơn lên trời, còn cô có thể tùy tiện vào. Là tôi không biết tự lượng sức mình, là tôi không biết tự lượng sức.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Tái Tái cười, vỗ vỗ bả vai anh ta, còn nói thêm: “Lần sau đừng thấy cô gái trẻ thì xem thường người ta. Anh cứ từ từ mà xếp hàng đi nhé.”
“Hả? Ể?” Không bắt anh ta tới cuối hàng xếp hàng lại hả?
Người qua đường hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn Tô Tái Tái đã xoay người rời đi, sau khi hoàn hồn thì gào lên với bóng lưng cô: “Tôi biết rồi cô hai! Lần sau nhất định sẽ không như thế!”
Tô Tái Tái không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay với người kia, trông rất phóng khoáng.
Cả đoàn người đi được một lúc thì tiếng “Tiểu sư thúc!” vang lên, Tô Tái Tái và Tiền Tam quay đầu nhìn, người đang chạy tới chỗ bọn họ không phải Tô Hồng Bảo đây sao?
Ngoại trừ cậu ấy ra thì sau lưng còn có mấy người vệ sĩ của Hội Huyền học, trông giống như bọn họ đã đuổi theo Tô Hồng Bảo một lúc rồi mà mãi vẫn chưa bắt được người.
“Ủa? Bọn họ đuổi theo tiểu sư huynh làm gì thế?” Tiểu sư huynh gặp rắc rối gì rồi à?
Tiền Tam nghi ngờ, vừa hỏi vừa quay qua nhìn Tô Tái Tái.
“À! Có thể là đang chơi cái gì đó.” Tô Tái Tái híp mắt cười nói.
“…” Tiểu sư thúc, lúc cô mở mắt nói mấy lời bịa đặt có thể đừng làm ra vẻ như chuyện hiển nhiên được không.
Tiền Tam im lặng một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Sư thúc nói rất có lý.”
Ông ấy quay qua nhìn mấy người vệ sĩ của Hội Huyền học đang bảo vệ an toàn cho mình, không phải nói thêm câu nào nhưng đối phương đã nhanh chóng hiểu ý.
Sau khi Tô Hồng Bảo chạy vụt qua chỗ bọn họ, mấy người vệ sĩ giơ tay ra cản đồng bọn của mình, nhỏ giọng nói với đối phương: “Đó là sư môn của Đạo Trưởng Trong Núi.”
Vệ sĩ đuổi theo Tô Hồng Bảo cả một quãng đường giật bắn người, lập tức gật đầu đứng nép qua một bên, đưa mắt nhìn cậu nhóc đang bị ba người kia vây quanh.
Trong lòng người vệ sĩ âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Thảo nào mấy người bọn họ dốc hết sức cũng không bắt được Tô Hồng Bảo.
Tô Tái Tái đang cúi đầu nhìn Tô Hồng Bảo, vỗ vỗ sau lưng cậu ấy, hỏi: “Con làm gì thế mà để người ta đuổi chạy tới đây thế?”
Gương mặt tươi cười của Tô Hồng Bảo khi nhìn thấy Tô Tái Tái phai nhạt đi một chút xíu khi cô hỏi thăm chuyện này: “Cũng không có gì, con gặp phải một đứa nhóc hư. Thằng bé muốn dùng đồ chơi đánh con cho nên con thằng bé một bạt tai.”
“Ừ, làm tốt lắm.” Tô Tái Tái gật nhẹ đầu, khích lệ Tô Hồng Bảo.
Lại vươn tay vỗ vỗ người cậu ấy.
Ngược lại, Tiền Tam ở bên cạnh nghe thế nhịn không được trong lòng cũng cảm thấy cạn lời.
Có điều ông ấy còn chưa kịp nói gì, bọn họ đã bị một tiếng gọi nhiệt tình “Đạo Trưởng Trong Núi, tôi chờ được ông rồi!” cắt ngang.