Tiền Tam quay lại, lập tức nhìn thấy Phụng Hồng Bác đang cười ha hả đi tới chỗ mình.
Ông ấy không khỏi kinh ngạc, ông ta vẫn còn ở đây à.
“Hả?” Tô Tái Tái nhìn Phụng Hồng Bác đi tới gần, cẩn thận, tinh tế dò xét ông ta.
“Chào ông, trưởng lão Phụng.” Tiền Tam hơi gật đầu, xem như bắt chuyện với Phụng Hồng Bác.
“Chào đạo trưởng, ngày mới tốt lành. Đạo trưởng, kẻ hèn này đã ngưỡng mộ đạo trưởng từ lâu, hôm nay có thể gặp được đúng là phúc đức ba đời…” Phụng Hồng Bác còn chưa nói xong mấy lời khách sáo, khi ông ta lơ đãng nhìn qua, trông thấy Tô Hồng Bảo đứng bên cạnh Tiền Tam thì im bặt.
Nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ.
Tô Tái Tái vẫn luôn chú ý tới ông ta, cho nên cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng sự thay đổi trên gương mặt Phụng Hồng Bác.
Họ Phụng à?
Tô Tái Tái cúi đầu nhìn Tô Hồng Bảo một chút, thấy vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt, thậm chí có hơi lạnh lùng.
Cô xoa xoa đầu Tô Hồng Bảo khiến cậu ấy giật mình hoàn hồn, rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cậu ấy hơi thay đổi, quay lại thành cậu bé tươi cười.
Phụng Hồng Bác nhìn thấy hết những thay đổi của Tô Hồng Bảo, cho nên tầm mắt ông ta dời qua nhìn về phía Tô Tái Tái.
Ông ta dường như đang phán đoán xem hai người họ, đặc biệt là Tô Hồng Bảo có quan hệ thế nào với Đạo Trưởng Trong Núi.
Tiền Tam thấy thế, vẻ mặt không hề đổi sắc mà nhỏ giọng gọi: “Trưởng lão Phụng?”
“À… À! Thật thất lễ quá!” Phụng Hồng Bác giật mình, sau đó lại quay qua nhìn Tiền Tam, ông ta áy náy cười một cái, sau đó lại qua nhìn Tô Hồng Bảo một chút, cười ha hả giải thích: “Lúc nãy bạn nhỏ này có chạm mặt với tôi một lần, lúc đó tôi cảm thấy cậu bé trông rất quen mặt, không ngờ hôm nay lại gặp lại, đúng là có duyên mà!”
“Nhưng không biết…” Phụng Hồng Bác ngập ngừng, nhìn Tô Hồng Bảo một chút rồi lại quay qua nhìn Tiền Tam, giả vờ vô ý hỏi thăm: “Đạo trưởng, đây là đồ đệ của ông sao?”
Tiền Tam nghe vậy, liếc mắt nhìn Tô Hồng Bảo, sau đó mới quay lại nhìn Phụng Hồng Bác, chỉ nói câu “Không phải”, rồi không nói thêm gì nữa.
Phụng Hồng Bác nghe vậy còn tính hỏi thăm tiếp nữa thì ngược lại Tô Tái Tái lên tiếng:
“Thế này… Trưởng lão Phụng à? Người vẫn luôn đứng đằng kia là người quen của ông à?” Tô Tái Tái vừa nói vừa ngước cằm ra hiệu ông ta nhìn về phía đằng sau, hỏi thăm.
Phụng Hồng Bác quay lại, thấy Bạch Ngữ Dung vẫn đang đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, lúc này ông ta mới nhận ra cô ta không hề di chuyển, lập tức vẫy tay gọi cô ta tới: “Ngữ Dung, mau tới đây.”
Bạch Ngữ Dung đứng ở đó giống như bị đóng băng, cô ta khựng lại một chút rồi mới từ từ đi về phía Phụng Hồng Bác, cố gắng mỉm cười gượng gạo khó nhìn: “… Ông nội.”
“Tuổi tác cô gái trẻ kia và cháu không chênh nhau mấy. Cháu ngoan, cháu biết phải làm sao chứ?” Phụng Hồng Bác nhỏ giọng nói thầm với Bạch Ngữ Dung.
Đương nhiên Bạch Ngữ Dung hiểu ý của Phụng Hồng Bác, ông ta muốn cô ta đi lấy lòng đối phương.
Nhưng… Cô ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới đối tượng mình phải lấy lòng lại là Tô Tái Tái!
Sắc mặt Bạch Ngữ Dung trắng bệch nhìn Tô Tái Tái, cô ta cảm thấy khóe miệng mình co giật, làm cách nào cũng không thể giả vờ tươi cười hòa nhã.
Ngược lại, Tô Tái Tái dù bận vẫn ung dung đứng ở đằng kia, như cười như không thưởng thức vẻ mặt của Bạch Ngữ Dung lúc này…
Với thái độ của người đứng trên cao nhìn xuống.
Bạch Ngữ Dung đứng đó, miệng mấp máy mấy lần nhưng không nói được lời nào.
Tô Tái Tái thấy bộ dạng đó thì cũng không nói gì mà chỉ thản nhiên giương mắt, như thể đang thưởng thức trò hề và sự chật vật của cô ta vậy.
Tiền Tam thấy vậy thì nhìn sang Tô Tái Tái, đứng ở một bên không lên tiếng.
Phụng Hồng Bác cũng là người khá tinh ý, sao có thể không nhìn ra trong chuyện này có vấn đề được.
Sau khi liếc mắt qua lại đánh giá hai người, Phụng Hồng Bác chợt phát hiện có gì đó không đúng, thế là ông ta cười ha hả nhìn Tiền Tam, cố gắng chuyển chủ đề: “Đạo trưởng, tôi có mang trà mới hái tới, chi bằng... Chúng ta đừng đứng đây nữa, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi, được không? Ở đây nhiều người đi qua đi lại, bị các vị khách khác nhìn thấy cũng không hay cho lắm.”
Tiền Tam nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ đánh mắt nhìn Tô Tái Tái.