Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 615

Unknown Chương 615

Phụng Cảnh thoáng sững sờ, hai chân lập tức đá đạp lung tung trong không khí, không ngừng giãy nãy: “Ông nội!”

Còn chưa dứt câu, Phụng Hồng Bác đã quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Phụng Cảnh, cậu bé lập tức sợ tới mức im bặt, không dám nói gì thêm nữa.

Ngay cả nước mắt cũng cố nuốt ngược vào trong, không dám để nó chảy ra.

Dáng vẻ đáng thương này trái ngược hoàn toàn với hành động ngang ngược ban nãy, nháy mắt đột nhiên khiến cho người khác trông mà vô cùng đau lòng.

Phụng Hồng Bác chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, lập tức nhét Phụng Cảnh mới vừa rồi mình vẫn còn cưng chiều ôm trong lòng vào tay Bạch Ngữ Dung, thầm trừng mắt nhìn cô ta rồi mới nói: “Ngữ Dung, ôm Tiểu Cảnh sang chỗ khác chơi đi.”

Hiện tại Bạch Ngữ Dung chỉ nóng lòng muốn tránh xa Tô Tái Tái một chút, cô ta gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi.

Mặc dù Phụng Cảnh không thích Bạch Ngữ Dung nhưng lúc này cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn để mặc cho cô ta ôm mình đi.

Tô Tái Tái cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, chỉ liếc nhìn Bé Ngỗng nhà mình, sau khi thấy trên mặt cậu ấy không có biểu cảm gì, lúc này Tô Tái Tái mới chịu thu ánh nhìn lại.

“Ôi trời thật là, thằng bé ấy nghịch quá. Có nó ở đây thật đúng là không thể nói chuyện cho đàng hoàng được mà.” Phụng Hồng Bác nhìn Tiền Tam, cười ha hả nói.

Tiền Tam cũng mỉm cười gật đầu: “Trẻ con hiếu động chút cũng tốt mà, thông minh.”

“Làm gì có, làm gì có.” Phụng Hồng Bác nở nụ cười, dừng lại một chút rồi lái đề tài về, vươn tay ra làm động tác mời Tiền Tam: “Đạo trưởng, hay là chúng ta đi nếm thử trà mới hái mà tôi mang đến nhé?”

Lúc Tiền Tam đang định nói gì đó thì Tô Tái Tái lại lơ đãng nhìn về phía cửa, vừa khéo phát hiện Ngô Lục Lục đang vừa nói chuyện với một cô gái, vừa đi vào bên trong.

Thế là cô quay đầu nhìn Tiền Tam nói: “Tiền Tam, tôi đi qua đó trước nhé.”

Nói xong, cô chỉ chỉ về phía cửa.

“Hả? À! Được thôi...” Tiền Tam gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tô Tái Tái dẫn Tô Hồng Bảo đi về phía bên kia, tụ lại với hai người Miêu Đại Yên và Vệ Cát vừa rồi đứng ở bên cạnh.

Sau khi trò chuyện đơn giản đôi ba câu, nhóm người bọn họ lại cùng đi về phía Ngô Lục Lục.

“Đạo trưởng?” Phụng Hồng Bác thấy Tiền Tam vẫn đang nhìn theo hướng Tô Tái Tái rời đi nên ông ta lên tiếng hỏi.

Sau khi Tiền Tam quay đầu lại nhìn, Phụng Hồng Bác vừa mỉm cười vừa làm động tác “mời”.

Lúc này, ông ta đang định cố nói thêm gì nữa, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tiền Tam cắt ngang.

“Xin lỗi nhé ông Phụng, để ngày khác đi. Bây giờ tôi còn có chút chuyện cần xử lý, thật ngại quá, tôi đi trước đây.”

Tiền Tam gật đầu với Phụng Hồng Bác một cái, không để ý đến vẻ mặt sững sờ của ông ta mà xoay người đi thẳng về phía Tô Tái Tái.

Mới đi được hai bước, ông ấy chợt nhận ra hộ vệ của Hội Huyền Học vẫn đang đi theo mình, thế là ông ấy dừng bước lại, thốt lên “Ôi trời!” rồi cau mày nhìn về phía bọn họ: “Các cậu mau quay về đi, đừng đi theo nữa.”

“Đạo trưởng, chúng tôi phải bảo vệ...”

Câu nói còn chưa dứt, Tiền Tam đã lạnh mặt đáp: “Còn đi theo nữa là tôi rời khỏi đây ngay lập tức luôn đấy.”

?!

Như vậy đâu có được!

Hộ vệ nghe vậy lập tức luôn miệng xin lỗi, cúi người chào Tiền Tam rồi nhanh chóng rời đi.

... Thật là, nói chuyện đàng hoàng thì không nghe đâu, cứ bắt phải nói như vậy mới chịu hiểu cơ.

Tiền Tam nhìn đám người tản đi, bất lực lắc đầu, sau đó ông ấy xoay người bước nhanh về phía Tô Tái Tái, nhịp bước hưng phấn không thôi.

Về phần Phụng Hồng Bác vẫn đang đứng yên ở bên kia, ông ta nhìn chằm chằm bóng lưng đuổi theo Tô Tái Tái của Tiền Tam, sau khi híp mắt giấu đi ánh nhìn nham hiểm, lúc này ông ta mới xoay người rời khỏi.

“Em biết rồi thầy!” Viên Tuế nghe Ngô Lục Lục nói xong thì gật gật đầu, vừa dời mắt thì trông thấy nhóm bốn người Tô Tái Tái đang đi về phía bên này, cô ấy lập tức quay sang hỏi Ngô Lục Lục: “Thầy ơi, họ là bạn của thầy ạ?”

Ngô Lục Lục nghe Viên Tuế hỏi thế thì quay đầu nhìn về hướng mà cô ấy đang nhìn, sau khi thấy người đến là Tô Tái Tái ông ấy thì lập tức cười tươi: “Tiểu hữu.”

“Đại sư Ngô, sao bây giờ ông với đến vậy.” Tô Tái Tái cười đáp.


Bình Luận (0)
Comment