Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 616

Unknown Chương 616

“Haizzz, phía Huyền Học Viện xảy ra một số chuyện thành ra tôi đến muộn một chút.” Ngô Lục Lục lắc đầu: “Đợi lát nữa tôi kể cô nghe sau. Đây là bạn của cô sao?”

Ngô Lục Lục vừa nói vừa nhìn nhóm người Miêu Đại Yên.

“À, đây là cụ Miêu, còn đây là cậu Vệ.” Sau khi Tô Tái Tái giới thiệu từng người xong, cô lại quay sang vỗ vai Tô Hồng Bảo, nói: “Bé Ngỗng nhà tôi.”

Dừng khoảng hai giây, cô lại bổ sung thêm: “Ngang vai vế với ông.”

Lúc vừa đến, Tô Hồng Bảo đã cảm nhận được pháp lực trên người Ngô Lục Lục, lúc này nghe thấy Tô Tái Tái lại nói như vậy, cậu ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.

Sau khi Tô Tái Tái mỉm cười rồi gật đầu với Tô Hồng Bảo, nói “người ngoại đạo” thì cậu ấy lập tức trịnh trọng thi lễ với Ngô Lục Lục: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Tô Hồng Bảo.”

Ngô Lục Lục lập tức đáp lễ, không hề có thái độ thất lễ vì Tô Hồng Bảo còn nhỏ tuổi: “Chào sư huynh Hồng Bảo, tôi là Ngô Lục Lục.”

Dừng một chút, ông ấy lại chỉ Viên Tuế nói: “Đây là học trò của tôi, tên là Viên Tuế.”

Viên Tuế có chút ngơ người khi chứng kiến thầy mình và Tô Hồng Bảo kính cẩn thi lễ với nhau. Sau khi hoàn hồn lại, cô ấy vội cúi đầu chào Tô Tái Tái và Tô Hồng Bảo: “Chào mọi người ạ.”

Tô Tái Tái mỉm cười, vỗ vỗ Tô Hồng Bảo nói: “Bé Ngỗng, con chưa tặng quà gặp mặt cho Viên Tuế đúng không?”

“À đúng rồi.” Tô Hồng Bảo gật đầu, lấy ra một lá bùa màu vàng đưa cho Viên Tuế: “Tặng cô này.”

Lúc trước Tô Tái Tái đã đưa cho Ngô Lục Lục một quyển sách, ông ấy đã chuyên tâm nghiên cứu nó suốt thời gian qua, có thể nói là kiến thức đã mở mang hơn trước kia rất nhiều.

Ông ấy vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra lá bùa màu vàng này không hề tầm thường chút nào, với lại...

Ngón út của Ngô Lục Lục vô thức giật một cái.

Sao lá bùa này... lại giống bút tích của vị Đạo Trưởng Trong Núi đến thế nhỉ?

Nhưng dù trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, Ngô Lục Lục cũng không quên nhắc nhở Viên Tuế vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó: “Viên Tuế, mau cảm ơn sư thúc Hồng Bảo đi.”

Sau khi được nhắc nhở, Viên Tuế vội hoàn hồn nói cảm ơn, cung kính đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy lá bùa màu vàng.

Chờ sau khi Viên Tuế cất lá bùa vào xong, Tiền Tam lập tức sáp lại, cười hì hì trêu: “Ui cha, tiểu sư thúc, sao mọi người lại đi nhanh như vậy, còn không chờ tôi nữa.”

“Tôi tưởng là ông muốn đi uống trà của Phụng Hồng Bác á.” Tô Tái Tái liếc mắt nhìn Tiền Tam.

“Làm gì có chứ.” Tiền Tam xua tay, bày ra dáng vẻ “Cô đừng có đổ oan cho tôi à nha” nói: “Có phải là tôi chưa từng uống trà lần nào đâu, thèm thuồng gì ba cái trà đó của ông ta cơ chứ.”

Dừng một chút, ông ấy nhìn về phía Ngô Lục Lục hỏi: “Đây là...?”

Chờ Tô Tái Tái giới thiệu mọi người với nhau xong, Tiền Tam liền nhiệt tình chìa tay hướng về phía Ngô Lục Lục, vừa lắc lên lắc xuống, vừa nói: “Tôi đã nghe tiểu sư thúc kể qua về ông rồi, chào ông nhé. Cứ gọi tôi là Tiền Tam được rồi.”

Nói xong, Tiền Tam lại nhẩm nhẩm trong miệng rồi mỉm cười: “Ông xem, tên của hai chúng ta hợp chưa kìa.”

Ờ mà cũng đúng thật, một người “ba” một người “sáu”.

Tô Tái Tái và mấy người khác đều bật cười.

“Vậy bây giờ chúng ta mau vào thôi, tôi cũng muốn xem thử trong hội đánh giá đan dược này có gì.” Tô Tái Tái nói.

Mọi người gật đầu rồi đi theo.

Tiền Tam cầm điện thoại tụ lại một chỗ với Ngô Lục Lục: “Nào, nào, mình kết bạn WeChat đi, có gì sau này cũng tiện liên lạc... À phải rồi, Weibo cũng kết bạn luôn đi, nick của ông là gì? Để lát nữa tôi tìm rồi follow ông luôn.”

“Ok luôn.” Ngô Lục Lục gật đầu, cũng không nghĩ quá nhiều.

Mà Miêu Đại Yên và Vệ Cát trông vẫn như chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần.

Đi theo Tô Tái Tái vào trong mãi một lúc sau mới như sực nhớ ra điều gì đó, hai người lập tức đuổi theo cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Tái này...”

“Hả?”

“Ông lão vừa rồi... Có phải là Phụng Hồng Bác không?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái gật đầu.

“Phụng Hồng Bác của nhà họ Phụng sao?!” Trên mặt Miêu Đại Yên vẫn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Có lẽ là vậy nhỉ?” Tô Tái Tái lại nhìn Tô Hồng Bảo, sau khi thấy cậu ấy gật đầu mới trả lời lại hai người.

Miêu Đại Yên và Vệ Cát nghe vậy thì đồng loạt trầm mặc một lúc lâu, sau đấy mới gấp gáp lắp bắp: “Sau, sau đó ông ba Phụng này liên tục lấy lòng tiền bối Tiền Tam đúng không?!”


Bình Luận (0)
Comment