Mỗi lần cô chọn được món nào, Tô Hồng Bảo ngoan ngoãn xách giỏ lập tức nhận lấy rồi cất đi, Tiền Tam ở phía sau thì phụ trách trả tiền, nhân tiện giải thích cho Viên Tuế biết những món đồ kỳ lạ hiếm thấy này là gì.
Viên Tuế vừa nghe vừa không ngừng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Tìm được rồi, là luyện vật của Tiểu Hạo tìm được.” Ngô Lục Lục nói đến đây thì dừng một chút, ông ấy nhìn sang Tô Tái Tái cười hì hì, hạ thấp giọng nói cảm ơn với cô: “Tiểu hữu, cái này tôi phải cảm ơn cô vì đã tặng hạt ngọc quý kia cho Tiểu Hạo. Nếu không có nó, Tiểu Hạo cũng sẽ không thể thuận lợi luyện khí thành công.”
Tô Tái Tái vừa nghe vừa phủi phủi lớp đất đen mới cầm lên lúc nãy, cười nói: “Đó là vì anh ấy có bản lĩnh thôi.”
Dừng khoảng hai giây, cô đưa mớ đất trong tay cho Ngô Lục Lục nhìn, nói: “Thứ này tốt này, có thể mua cho thầy Chu một ít, tôi thấy ông ấy cần dùng đến đấy.”
Ngô Lục Lục nghe xong lập tức gật đầu trả tiền.
Ông ấy và Chu Phổ là bạn tốt của nhau, mua giúp Chu Phổ một chút đồ cũng chả tính là gì.
Tô Tái Tái phủi phủi tay cho sạch sẽ: “Khi tìm được thì có bộ dáng gì vậy?”
“À, khuôn mặt bị rỉa hơn phân nửa, mắt trái cũng đui rồi, kinh mạch trên cổ tay phải bị gặm nhấm, phần còn lại thì không bị sao.”
“Ồ?” Tô Tái Tái nhìn ông ấy, ngập ngừng một lúc mới nghi hoặc mở miệng: “Vẫn còn thở luôn à?”
Ngô Lục Lục thoáng sững sờ rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“... Vậy thì lạ lắm à nha.” Tô Tái Tái phủi sạch mớ đất còn lại.
“Ý của cô là?” Ngô Lục Lục gặng hỏi.
Nói thế nào thì cháu trai của ông ấy cũng là người của Lục Bộ, coi như hỏi thêm một chút thay Ngô Hạo vậy.
“Ma quỷ có thể lẻn vào Huyền Học Viện, nếu như nhắm vào ai để trả thù thì làm sao lại chỉ đạt trình độ này?” Tô Tái Tái dừng lại một chút: “Mà nếu không nhắm vào bất cứ ai, vậy thì cũng không thể quậy có chút xíu như vậy được. Ít nhiều gì xung quanh cũng phải bị ảnh hưởng mới đúng.”
Đúng rồi ha.
Ngô Lục Lục bừng tỉnh: “Điểm này Tiểu Hạo cũng thấy có hơi kỳ lạ. Lẽ nào...?!”
Ông ấy bỗng nghĩ đến một khả năng nào đó, lập tức quay sang nhìn Tô Tái Tái.
Cô gật đầu đáp lại, khẳng định ý nghĩ trong đầu Ngô Lục Lục.
“Thứ này không phải lọt từ bên ngoài vào.”
Mà nó vốn đã ở trong Huyền Học Viện ngay từ đầu.
Hoặc là... Gần đây nó mới bắt đầu sinh sôi.
-----
Ngô Lục Lục lập tức gọi điện thoại cho Ngô Hạo, tường thuật lại kết quả mình thảo luận với Tô Tái Tái cho anh ấy.
Đợi sau khi cúp điện thoại, lúc này Ngô Lục Lục mới nhìn Tô Tái Tái, mỉm cười: “Vậy thì tốt quá rồi, thế này thì anh trai tôi cũng có thể thoát thân và đi đến hội đánh giá đan dược rồi.”
Ngô Thẩm Văn vẫn ở lại hỗ trợ phía Huyền Học Viện.
Cũng may bây giờ manh mối đã được làm rõ, phần còn lại cứ giao cho Lục Bộ xử lý là được rồi.
Ngô Lục Lục nghĩ đến đây, không nhịn được lại mở miệng khen Tô Tái Tái: “Cô Tô quả thật là hiểu sâu biết rộng, thế mà lại có thể nghĩ đến mấu chốt khu vực bị ảnh hưởng, sớm biết như vậy thì tôi đã gọi cho cô sớm hơn rồi.”
“À thì...” Tô Tái Tái nghĩ đến chuyện lúc trước mình đến tìm Khúc Nhiên, rồi thứ bị người giấy nhỏ đánh cho thành hạt ngọc quỷ, đến chuyện khiến cho hành lang túc xá của Luyện Khí Viện rải đầy dấu kiếm.
Cô không nhịn được mà giả vờ ho khan một tiếng rồi nhếch miệng cười với Ngô Lục Lục.
“Những viện khác như nào thì tôi không biết, nhưng riêng Luyện Khí Viện... Ừm, ắt hẳn sẽ bị ảnh hưởng.”
Cho dù hiện tại người giấy nhỏ không có ở đó, nhưng vẫn còn có Nhện Mặt Quỷ của Khúc Nhiên và bốn hình nhân giấy phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong ký túc xá, bọn chúng đều không hề ăn chay à nha.
“?” Ngô Lục Lục.
Nhưng Tô Tái Tái cũng không cho ông ấy cơ hội đặt thêm bất kỳ câu hỏi nào, lại giả bộ ho khan một tiếng rồi vừa làm ngơ đi về phía trước vừa nói: “Mấy món đồ bên kia trông cũng khá ổn đấy, chúng ta qua đó xem thử đi.”
Tô Tái Tái nói xong, không đợi Ngô Lục Lục kịp nói gì, cô đã nhanh chân bước về phía bên kia, bỏ lại Ngô Lục Lục bơ vơ tại chỗ ngây người mất mấy giây rồi mới giật mình đuổi theo.
... Không phải chứ, bên kia toàn là gian bán đồ ăn vặt thôi mà!