Vài phút sau, trong tay Tô Tái Tái lại có thêm một xâu kẹo hồ lô đỏ au.
Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, Tô Tái Tái quay đầu nhìn Ngô Lục Lục: “Đại sư Ngô, sao tôi không thấy Tần Trác Thắng đâu nhỉ?”
Trước khi đến đây, cô đã thám thính được chuyện ai đã ghé nhà họ Bạch từ bé mèo trắng và lệ quỷ đang canh gác bên cạnh bà nội Bạch.
“Ồ, có khi nào gặp chuyện gì đó trì hoãn trên đường đến đây không?” Ngô Lục Lục nói: “Ông ta là giáo sư của Luyện Đan Viện, chắc chắn sẽ đến tham gia hội đánh giá đan dược.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, không nói thêm gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng câu hỏi đột ngột này đã khơi dậy sự tò mò của Ngô Lục Lục.
Nếu ông ấy nhớ không lầm thì cách đây không lâu Tần Trác Thắng từng xảy ra mâu thuẫn với Chu Phổ, nghe Chu Phổ kể Tô Tái Tái cũng có mặt ở đó, sao bây giờ cô lại đột nhiên hỏi đến ông ta?
“Tôi nói tiểu hữu này, có phải Tần Trác Thắng đã đắc tội gì với cô rồi đúng không?”
Nào nào nào, mau kể cho tôi nghe đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Ngô Lục Lục bày ra vẻ mặt hóng hớt.
“À, cũng không có gì.” Tô Tái Tái đáp lại qua loa: “Chỉ là có chút xíu mâu thuẫn thôi.”
Chút xíu mâu thuẫn?
Chỉ là có “chút xíu mâu thuẫn” thôi mà cô lại đặc biệt hỏi tới ông ta sao?
Trên mặt Ngô Lục Lục đầy vẻ không tin.
Tô Tái Tái mỉm cười, vừa lúc đi đến trước một gian hàng, cô chỉ vào một món đồ rồi nói với ông ấy: “Chiếc bút lông thứ ba, hàng thứ hai trông ổn áp phết đấy, rất hợp với ông.”
Câu nói vừa dứt lập tức cắt đứt ý muốn hỏi tiếp của Ngô Lục Lục, ông ấy nhanh chân chạy về phía chiếc bút lông kia rồi lấy tiền ra thanh toán.
Thứ mà Tô Tái Tái nói tốt, nhất định phải là rất tốt.
---
Ở thủ đô.
Ngô Hạo đang đưa Ngô Thẩm Văn đến sân bay.
“Được rồi, con mau về đi.” Ngô Thẩm Văn quay đầu lại nói với con trai: “Giải quyết xong chuyện rồi thì tranh thủ đến đây.”
“Dạ ba.” Ngô Hạo gật đầu, dõi theo bóng lưng Ngô Thẩm Văn bước vào phòng chờ chuyến bay, lúc này anh ấy mới lái xe rời đi.
Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống, Ngô Thẩm Văn mới nhớ ra hôm nay mình vẫn chưa thả like bài trên Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi, thế là ông ấy vội đặt ly cà phê xuống, lấy điện thoại trong túi ra.
Sau khi đăng nhập và nhấn like xong, Ngô Thẩm Văn lại cầm ly cà phê lên và nhấp một ngụm.
Lúc đang chuẩn bị thoát ra thì tầm mắt ông ấy lại vô tình phát hiện lượng người theo dõi của Đạo Trưởng Trong Núi thế mà lại có thêm một người.
Ồ?
Ngô Thẩm Văn nhấp vào đó, lúc trông thấy một ảnh đại diện quen thuộc hiện ra trước mắt thì...
“Phụt——!!”
“Chào ông, ông không sao chứ?” Nhân viên hậu cần ở mặt đất trong sảnh chờ nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngô Thẩm Văn đang ho dữ dội, lo lắng hỏi han.
“Khụ khụ... Không sao, tôi không sao.” Ngô Thẩm Văn vội vàng xua tay.
Sau khi dọn dẹp tàn cuộc xong, Ngô Thẩm Văn lại tiếp tục trợn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cả người như chết lặng.
Buổi chiều.
Ngô Lục Lục trông ngóng đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Ngô Thẩm Văn đang đi nhanh về phía mình.
“Anh...”
Chữ “cả” còn chưa ra khỏi miệng thì Ngô Thẩm Văn đã vọt tới trước mặt Ngô Lục Lục, cướp lời trước: “Tại sao Đạo Sĩ Trong Núi lại follow em?!”
“Hả?” Ngô Lục Lục ngơ người.
Mất hai giây sau mới đột ngột mở to mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngô Thẩm Văn: “Ai follow em cơ?!”
“...”
Ôi cậu em trai ngu ngốc của tôi ơi, đây là vấn đề anh muốn hỏi chú đấy.
Bên kia, Ngô Lục Lục và Ngô Thẩm Văn đang trừng mắt nhìn nhau, Tô Tái Tái bên này tạm thời vẫn chưa biết chuyện.
Đến giờ ăn trưa, mọi người tập hợp lại một chỗ, ăn uống cùng nhau.
Nhưng sau đó, Tiền Tam, Chu Phổ và mấy người lớn rời đi, chia thành đội ba năm người, cùng nhóm mình đi xem phần bọn họ quan tâm.
Đám Khúc Nhiên đương nhiên đi theo Tô Tái Tái, kéo theo Viên Tuế vừa vào đoàn đi dạo vòng quanh gian hàng hội đánh gia đan dược. Nơi này có đủ loại nguyên liệu, nói không chừng có khi tìm thấy thứ mình cần.
Các gian hàng ở khu A B C được chia theo chất lượng nguyên liệu, giá cả,... Vì thế, gian hàng của Mã Tú ở khu C vào buổi chiều không nhộn nhịp như buổi sáng.