Hơn nữa, bản thân Mã Tú cũng có thứ cần mua nên đã giao quầy hàng cho người nhà, đi cùng với Tô Tái Tái.
Ban đầu, Mã Tú và đám Miêu Đại Yên không phát hiện ra có gì không ổn, bởi vì bọn họ đã biết Tô Tái Tái và Khúc Nhiên là chị em chung trường.
Nhưng khi biết Đại Vi, Tiền Nguyên Nguyên và những người khác cũng học cùng trường thì nhớ lại lúc nãy mọi người gọi Chu Phổ và những người khác là “giáo viên”.
Một suy nghĩ chậm chạp hình thành trong đầu bọn họ.
Cuối cùng nhịn một hồi lâu, Miêu Đại Yên vẫn quyết định hỏi Khúc Nhiên: “Khúc Nhiên, đừng nói là mọi người...”
“Hả?” Khúc Nhiên nhìn đám Miêu Đại Yên bằng ánh mắt mờ mịt.
Miêu Đại Yên khựng lại một lúc rồi mới cẩn thận mở miệng nói: “Mọi người học ở Huyền Học Viện à?”
Vừa dứt lời, Đại Vi liền đi tới, trong tay cầm một bó xiên thị cừu mới nướng nóng hôi hổi, vừa phân phát cho mọi người vừa liến thoắn trả lời: “Đúng đó, bọn tôi là học sinh Huyền Học Viện hết đó.”
Cô ấy dừng một lát rồi chỉ tay vẽ vòng tròn nối bản thân, Khúc Nhiên và Tô Tái Tái: “Ba người bọn tôi đều là học sinh của Luyện Khí Viện, Viên Tuế là học sinh của Phù Lục Viện, đàn anh Tiền là giỏi nhất, là học sinh lớp cao cấp của Cổ Võ Viện, ít nhất cũng cấp “E” đó!”
Đại Vi hất đầu hất tóc, dáng vẻ tự hào không thôi.
Khiến Tiền Nguyên Nguyên cạn lời khựng lại, sau đó lặng lẽ quay sang nhìn Tô Tái Tái.
… Chột dạ quá.
Quao!
Ánh mắt ba người Miêu Đại Yên sáng rực, lập tức quay sang nhìn Tiền Nguyên Nguyên.
Tiền Nguyên Nguyên im lặng một lúc mới từ từ mở miệng: “Đều nhờ cô giáo Tô dạy tốt.”
??!
Miêu Đại Yên nghe xong, bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Tô Tái Tái.
… Đại lão cô nói thử xem, còn có cái gì cô không biết không?
Tô Tái Tái?
Tô Tái Tái đang cầm que xiên nhỏ đã bị người giấy nhỏ và lệ quỷ ăn sạch bong, mỉm cười giơ tay nói: “… Tôi ăn xong rồi?”
Tôi có thể lấy một xiên nữa không?
Trong khi mọi người vẫn đang ngơ ngác thì Tô Hồng Bảo đã đưa phần của mình cho cô: “Tiểu sư thúc ăn của con đi này.”
Ừm, vẫn là bé ngỗng nhà cô ngoan ngoãn nhất.
Tô Tái Tái sờ đầu cậu, cô chỉ lấy một xiên, đẩy những cây còn lại về phía Tô Hồng Bảo để cậu ăn.
Tô Hồng Bảo nhìn cô rồi lại cúi đầu nhìn xiên thịt dê nướng trên tay mình, định tí nữa lén lút đút cho người giấy ăn.
Đoàn người sững sờ một hồi, cuối cùng vẫn đi về phía trước. Tiền Nguyên Nguyên quay đầu và nhìn thấy từ nãy đến giờ Trình Hồng Huy chỉ đứng trước một gian hàng, tựa như bị thứ gì đó thu hút.
Thế là, Tiền Nguyên Nguyên lên tiếng hỏi: “Anh Trình.”
Anh ta vừa lên tiếng, những người khác cũng lần lượt nhìn sang.
Đại Vi hoạt bát nhanh nhẹn nhất, lập tức bay đến bên cạnh Trình Hồng Huy, nhìn theo tầm mắt của anh ấy.
Nhưng đảo qua đảo lại vẫn không thấy gì đặc biệt, quay sang hỏi Trình Hồng Huy: “Anh Trình, anh đang nhìn cái gì thế?”
Trình Hồng Huy thấy thấy mọi người tò mò nhìn mình nhìn thì vươn tay chỉ vào chiếc hộp gấm ở trên góc quầy hàng.
Trên hộp gấm có một chiếc hộp nhỏ trong suốt đựng một ít tro, nhìn như chỉ là tro tàn sau khi đốt, không có gì đặc biệt.
Vì vậy, đám người nghiên cứu tìm tòi quan sát nửa ngày vẫn không nhìn ra thứ gì, quay đầu nhìn Trình Hồng Huy, nghe anh ấy giải thích nghi vấn của mình.
“Nó là tro của hương tìm quỷ.” Trình Hồng Huy nói.
Anh ấy dừng một lúc rồi tiếp tục bổ sung: “Chỉ cần đốt hương này, những con quỷ xung quanh sẽ bị ảnh hưởng, vô thức đến gần. Là một thứ tốt.”
Trình Hồng Huy vừa nói vừa nhìn chằm chằm nhúm tro tàn kia, nói tiếp: “Bây giờ hiếm thấy lắm.”
Ông chủ quầy vốn ngồi ở đó với biểu cảm “các người thích mua thì mua, tôi thích bán thì bán” nghe anh ấy nói chuyện mới mở to mắt nhìn Trình Hồng Huy, gật đầu phụ họa theo anh ấy, gương mặt lộ rõ vẻ tán thưởng: “Tên nhóc này còn có chút kiến thức này.”
“Nào có.” Trình Hồng Huy khẽ cúi người trước chủ quầy: “Chút kiến thức mọn thôi.”
Cuộc vấn đáp của hai người đã khiến Đại Vi bên cạnh phải trố mắt nhìn, thi thoảng gật gật đầu như đã “tiếp thu kiến thức mới” vậy.
Khúc Nhiên vốn dĩ cũng đang gật đầu nhưng gật đến một nửa mới giật mình nghĩ ra gì đó.
... Đợi chút, đừng nói người này là...
Cô ấy nhìn về phía Vệ Cát đứng bên cạnh mình, hai ánh mắt chạm nhau.