Vốn dĩ Khúc Nhiên cũng gật đầu, nhưng đang gật đầu thì chợt nghĩ đến điều gì đó liền khựng lại.
... Đợi một chút, đây sẽ không phải là...
Cô nhìn về phía Vệ Cát đang đứng bên cạnh, sau khi hai người bắt gặp ánh mắt của đối phương, hai bên lập tức nhận ra bọn họ có chung một suy nghĩ.
Sau khi tham gia chương trình “Biệt thự Thanh Sơn”, bọn họ bị ma quỷ quấn thân, là Tô Tái Tái đã dùng hương này để dẫn quỷ ra đúng không?
Nhớ lúc đó, Tiểu Tái còn hỏi Miêu Đại Yên có cần không, nếu cần thì cô sẽ cho một ít.
Cái này....
Khúc Nhiên và Vệ Cát chớp chớp mắt nhìn nhau rồi từ từ quay đầu nhìn Miêu Đại Yên và nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của chú ấy y như dự đoán của bọn họ.
Miêu Đại Yên phải mất một lúc lâu mới định thần lại, quay đầu nhìn Tô Tái Tái đứng bên kia, cười khổ.
Thôi đừng hỏi nữa! Hỏi ra tiếc lắm!
Miêu Đại Yên cuối cùng cũng nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
----
“Ố? Con đường này dẫn tới đâu vậy ta? Còn đeo mặt nạ nữa kìa?”
Sau khi rời khỏi quầy hàng của ông chủ kia, Đại Vi tiếp tục đi về phía trước.
Mới đi được mấy bước, đôi mắt tinh ranh của Đại Vi đã phát hiện ra có một người đeo mặt nạ hình con thỏ đứng trước con hẻm cách đó không xa, hình như người ta đang bán mặt nạ.
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, chúng ta sẽ nhận ra sự khác biệt trong đó.
Người không biết chuyện mua xong mặt nạ là đã vui vẻ rời đi cùng bạn bè, tiếp tục đi dạo xem nhưng quầy hàng khác của hội đánh giá đan dược.
Nhưng vẫn có vài người, sau khi mua mặt nạ xong sẽ nhỏ giọng nói câu gì đó, người bán sẽ vươn tay cào lên mặt nạ người nọ và nhường đường cho người nọ đi vào ngõ nhỏ phía sau.
“Là “ngõ ngầm”.” Mã Tú trả lời.
Mã Tú thường buôn bán kinh doanh trong hội đánh giá đan dược nên biết rõ những thứ này. Mã Tú đóng vai trò như hướng dẫn viên dẫn đường cho bọn họ từ nãy đến giờ.
“Ngõ ngầm?” Khúc Nhiên tò mò: “Bác gái, ngõ ngầm là gì?”
Mã Tú nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Bên trong có đánh bạc, đấu boxing lậu. Được gọi là nơi có thể cược được mọi thứ, cho nên cứ xem như nó là hang ổ “bài bạc” đi.”
“Quào… nghe hấp dẫn quá.” Đại Vi lập tức nổi hứng, quay đầu nhìn mọi người: “Hay là chúng ta đi xem thử đi?”
Tô Tái Tái không có chút hứng thú nào, đang định nói “Mọi người đi đi, tôi không đi đâu” thì trùng hợp nhìn thấy Bạch Ngữ Dung dẫn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đi vào.
Cô nhướng mày, quay sang nhìn mọi người và gật đầu: “Đi, cứ xem như là đi mở rộng tầm mắt thôi.”
Nếu Tô Tái Tái cũng đã gật đầu thì bọn họ sẽ cùng nhau đi.
Có Mã Tú dẫn đường, đoàn người thuận lợi đi vào trong “ngõ ngầm”.
Vốn tưởng bên trong sẽ vừa bẩn vừa tối không ngờ lại sáng sủa sạch sẽ như y như hội đánh giá đan dược bên ngoài.
“Tiểu Tái, muốn đi dạo chỗ nào trước?” Mã Tú nhìn Tô Tái Tái, hỏi.
Mã Tú chỉ về phía hai bên: “Bên phải là cờ bạc, bên trái là boxing.”
“Đi phòng đấu boxing trước đi.” Tô Tái Tái quay đầu nhìn mọi người rồi quay sang nhìn Tiền Nguyên Nguyên và Trình Hồng Huy, mỉm cười: “Đến lúc đó, hai người có thể lên sàn làm hai ván.”
“Đúng đúng!” Đại Vi vỗ tay, ánh mắt nhìn hai người sáng như sao: “Anh Trình, đàn anh, các anh phải cho chúng tôi cơ hội thắng tiền nha.”
Trình Hồng Huy và Tiền Nguyên Nguyên nghe xong thì quay sang nhìn nhau, mỉm cười gật đầu nói: “Nếu cô giáo Tô đã nói thế thì chúng ta phải làm theo thôi.”
Mọi người đi về phía phòng đấu boxing trong tiếng hoan hô của Đại Vi.
Không chỉ Trình Hồng Huy, ngay cả Tô Tái Tái cũng không ngờ lại gặp được Trình Ngạn Xương và cha mẹ anh ta.
Thế này được gọi là oan gia ngõ hệp không?
Tuy bọn họ đều đeo mặt nạ, nhưng Tô Tái Tái chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra đối phương, hàng lông mày dưới lớp mặt nạ khẽ nhướng lên.
Người còn lại cũng nhận ra bọn họ là Trình Hồng Huy.
Trình Hồng Huy nhìn chằm chằm ba người bọn họ, một lúc sau quay sang nhìn Tô Tái Tái đang đợi, khẽ gật đầu mở miệng nói: “Cô giáo Tô, mọi người, tôi có việc phải rời đi một chốc, xử lý chút chuyện riêng.”
“Hả? Đi đi.” Mặc dù dám Đại Vi không hiểu gì nhưng nhìn dáng vẻ của Trình Hồng Huy, bọn họ không dám nhiều lời.