Chỉ im lặng nhìn theo bóng anh ấy rời đi rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, mở miệng hỏi: “Anh Trình bị sao thế?”
Chỉ trong nháy mắt, cả người lạnh lẽo giống như kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
Mọi người im lặng lắc đầu, vẻ mặt cũng ngơ ngác như nhau.
Chỉ có Tô Tái Tái trông giống như biết rõ nội tình, mỉm cười: “Chắc là nhìn thấy kẻ thù nên nhân cơ hội báo thù luôn.”
“?” Đám Đại Vi nhìn Tô Tái Tái, muốn cô nói thêm mấy lời nhưng cô lại nhún vai, hất cằm về phía lôi đài: “Xem trận đấu đi.”
--
Bên kia, bà Trình nhỏ đang lo lắng dặn dò con trai: "Tiểu Ngạn, con cẩn thận kẻo bị thương đấy."
"Mẹ yên tâm." Trình Ngạn Xương ngạo mạn trả lời: "Dù sao con cũng là người Cổ Võ Viện, trừ khi con nhượng bộ, chứ những người này không ai là đối thủ của con cả."
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Vừa rồi nhìn bọn họ đấu lâu như vậy, con đã biết rõ thực lực của bọn họ.”
"Nhưng..." Bà Trình nhỏ còn muốn nói gì đó nhưng bị ông Trình cắt ngang.
"Tiểu Ngạn đã nói như vậy, bà cứ yên tâm đi." Ông Trình ngắt lời, rồi nhìn Trình Ngạn Xương, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Cố lên."
Trình Ngạn Xương gật đầu, đi về phía phòng báo danh.
Người trong phòng đấu quyền anh thấy có người đến, thì không thèm ngẩng đầu, chỉ lên trên nói: “Có bốn cấp: đen, đỏ, lam, trắng.”
Trước đây, Trình Ngạn Xương bị Tô Tái Tái chọc giận đến giờ vẫn chưa nguôi.
Lần này anh ta đưa cha mẹ đến cũng là vì muốn kiếm chỗ trút giận.
Bây giờ thấy đến một tên vô danh tiểu tốt trong phòng đấu boxing cũng dám coi thường mình, anh ta nổi giận.
Anh ta cười khẩy: “Bụp!”, đập tiền lên bàn rồi nói: “Tôi muốn khiêu chiến!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ những người ở bàn báo danh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta, mà ngay cả những người đứng xung quanh cũng giật mình kinh ngạc.
Quay sang nhìn Trình Ngạn Xương, gương mặt hoảng hốt, chỉ tay vào người anh ta.
“Cậu... cậu muốn khiêu chiến?" Người trong phòng thi đấu quyền anh đứng dậy, nhìn Trình Ngạn Xương lại hỏi.: “Cậu trai, chỗ này có quy tắc khiêu chiến rõ ràng đấy.”
Trình Ngạn Xương cười lạnh: “Không phải chỉ là thi đấu từ thấp lên cao rồi khiêu chiến thêm bốn người sao? Tôi biết.”
“Đúng vậy.” Người phòng đấu nói: “Nhưng còn một điều, người tham gia khiêu chiến phải ký cam kết sinh tử, dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến người khác. Cậu…”
Trình Ngạn Xương tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Bút đâu?”
Ngay lúc người trong phòng đấu quyền anh định nói gì nữa thì một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, ngón tay khẽ cong gõ xuống bàn nói: "Xin lỗi, tôi muốn khiêu chiến."
Giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa khiến mọi người đứng một bên phải hít một hơi thật sâu.
Theo quy tắc của ngõ ngầm, nếu có hai người đồng thời đăng ký khiêu chiến thì quy tắc ban đầu cũng bị bỏ qua một bên, hai người sẽ trực tiếp đấu với nhau.
Hơn nữa, đó còn là trận đấu sinh tử.
“Mày…” Trình Ngạn Xương quay đầu nhìn người đằng sau, đối phương mang mặt nạ nên không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao Trình Ngạn Xương lại có cảm giác rất quen thuộc.
Hình như đã gặp người này ở đâu đó.
“Sao? Không dám?” Trình Hồng Huy nhìn Trình Ngạn Xương, bình thản nói: “Không dám thì thôi.”
Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.
Trình Ngạn Xương quê quá hóa khùng, quát lớn: “Đứng đó!” Trình Hồng Huy dừng bước, để mặc anh ta quan sát mình.
Tuy đối phương cao hơn anh ta một chút nhưng nhìn màu da trên cổ và tay của người kia tái nhợt như quanh năm không ra ngoài nắng.
Không chỉ thế, dáng người như người bệnh nặng mới khỏi.
Thế mà dám thách đấu với anh ta?
Trình Ngạn Xương cười lạnh, nhìn Trình Hồng Huy, lạnh lùng nói: “Nếu là bình thường, tao sẽ tha cho mày một mạng, không đánh với kẻ như mày. Nhưng không may, mày gặp tao đúng lúc tâm trạng tao đang không tốt, cho nên…”
Trình Ngạn Xương giật cây bút, ký tên lên giấy cam kết sinh tử rồi vứt bút lên bàn, khoanh tay trước ngữ nhìn Trình Hồng Huy: “Ký đi.”
Trình Hồng Huy nhìn cây bút rồi ngẩng đầu lên nhìn người trong phòng đấu quyền anh, hỏi: “Chỉ lăn vân tay thôi được không?”
“À, được chứ được chứ.” Người trong phòng đấu quyền anh, gật đầu lia lịa, vội vàng chạy đi lấy mực in cho Trình Hồng Huy.
Sauk hi cả hai lăn dấu vân tay xong, người nọ lập tức bày ra tư thế “mời”: “Mời hai vị đi bên này.”
Trình Ngạn Xương liếc Trình Hồng Huy một cái, hừ lạnh một tiếng rồi mới tiếp tục đi về phía trước.