Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 623

Unknown Chương 623

Mà Trình Hồng Huy, vẻ mặt bình thản không nhìn ra điều gì.

Người trong phòng đấu quyền anh bỗng sôi nổi hẳn, người qua đường đều đỏ xô đến bàn cá cược để đặt cược.

Bà Trình nhỏ thấy mọi người phấn khích như thế thì vội vàng kéo người qua đường lại, hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì thế? Tại sao mọi người kích động thế?”

“Ôi trời, đương nhiên là kích động rồi, có người ký giấy sinh tử, có trò hay để xem rồi.” Người qua đường vừa nói xong liền vội vàng giật tay khỏi tay bà Trình nhỏ, vội vàng đi đặt cược.

Chỉ để lại bà Trình nhỏ và ông Trình luống cuống đứng ngay tại chỗ.

“Quào! Chơi lớn thế á!” Miêu Đại Yên ở bên cạnh nghe xong thì tặc lưỡi, vừa nói vừa nhìn về phía Tô Tái Tái. Thấy cô không lo lắng gì mới yên lòng, quay sang nhìn đám Mã Tú, thản nhiên nói: “Vậy tôi cũng cược!”

Đại Vi thấy thế thì vội hô to: “Đợi với!” Rồi lôi Khúc Nhiên và Viên Tuế đi theo.

Sau vài phút chuẩn bị, Trình Ngạn Xương và Trình Hồng Huy mỗi người đứng một bên lôi đài, chờ trọng tài nói hết quy tắc thi đấu, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này, trận đấu mới chính thức bắt đầu.

“Cơ hội cuối cùng xin tao tha cũng không còn.” Trình Ngạn Xương nhìn Trình Hồng Huy, nhe răng cười rồi vung nắm đấm đến.

Với năng lực của của anh ta, dù đối phương có tránh được chỗ hiểm thì vai vẫn sẽ trúng một đấm.

Nhưng Trình Ngạn Xương không bao giờ ngờ tới. Trình Hồng Huy không chỉ né được mà còn dễ dàng bắt được tay anh ta.

“?” Trình Ngạn Xương trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng: “Mày…?”

Trình Hồng Huy nắm chặt nắm đấm của anh ta, Trình Ngạn Xương không giãy ra được.

Sau khi nắm chặt cánh tay đối diện, Trình Hồng Huy mới nhìn anh ta và nói: “Những lời này phải để tao nói với mày mới đúng.”

Dừng lại một lúc, Trình Hồng Huy mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Năm đó, mày cố ý xông vào lúc tao đang luyện khí, chắc không ngờ bây giờ tao còn có cơ hội xoay người đúng không?”

Trình Ngạn Xương nghe thế thì sợ hãi, trừng mắt nhìn Trình Hồng Huy, run rẩy nói: “Mày…” Chữ đều vì anh ta quá sợ hãi mà không rõ ràng.

“Mày, mày là?”

… Không thể nào!

Làm gì có khả năng đó!

Rõ ràng hơn một tháng trước, người kia vẫn giống như kẻ tàn phế, phải ngồi xe lăn đi lại, sao bây giờ có thể…

Trình Hồng Huy mỉm cười, trong khi Trình Ngạn Xương còn đang tròn mắt nhìn mình, anh ấy cởi mặt nạ trên mặt xuống.

Sau khi ném mặt nạ sang một bên, anh ấy mỉm cười để lộ hàm răng trắng ngà, đồng thời bẻ ngược nắm đấm của Trình Ngạn Xương!

Tiếng xương nứt gãy vang tanh tách, Trình Ngạn Xương hét toáng lên!

Nhưng mới la được một nửa thì đã bị ăn một đấm của Trình Hồng Huy, gãy cả mũi. Trình Hồng Huy thả tay anh ta ra, anh ta lập tức ngã nhào lên dây đai mềm của lôi đài.

Trùng hợp là bà Trình nhỏ và ông Trình cũng đang đứng ở đó.

Tiếng hoan hô và tiếng chửi tục hòa quyện vào nhau của những người xung quanh không thể chen vào màng nhĩ của hai người bọn họ.

Bọn họ tròn mắt nhìn Trình Ngạn Xương gãy mũi phía trước rồi từ từ ngó sang Trình Hồng Huy đang đi về phía anh ta.

Khi Trình Hồng Huy nắm tóc anh ta, bắt anh ta đứng dậy, cho thêm một nắm đấm. Vài giọt màu vẩy lên mặt hai người đứng dưới.

Lúc này, bà Trình nhỏ mới hoảng hốt chớp mắt, nhoài người qua lôi đài, khóc lóc: “Không! Đừng, đừng đánh! Mày đánh tao này! Đánh tao đi! Tiểu Ngạn!”

Trình Hồng Huy chỉ thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái rồi nắm tóc Trình Ngạn Xương, xách anh ta quay về lôi đài một lần nữa.

Mà tiếng van xin của bà Trình nhỏ và ông Trình bị tiếng hò hét nuốt chửng, không có ai để ý bọn họ.

Thay vì nói đây là cuộc thi đấu tay đôi thì nói là trận đánh một chiều thì đúng hơn.

Lúc mới bắt đầu, Trình Ngạn Xương còn có thể hét lên mấy tiếng nhưng sau từng cú đấm như sắt thép của Trình Hồng Huy và tiếng xương cốt vỡ vụn, anh ta dần im lặng.

Mà người làm mọi chuyện – Trình Hồng Huy lại trưng ra gương mặt vô cảm.

Không có tức giận, không có oán hận, không có bất cứ biểu cảm quá khích nào, một chút cũng không.

Nhưng cũng vì thế nên người khác càng cảm thấy sợ hãi.

Dần dần, những người la hét hò reo vì bạo lực và máu tanh im bặt.

Hưng phấn biến mất, chỉ còn lại e sợ.

Mà ông Trình và bà Trình nhỏ ở dưới đài đã quỳ rạp xuống, vừa cần xin tha thứ, vừa dập đầu với Trình Hồng Huy từ lúc nào.


Bình Luận (0)
Comment