Nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng như mọi ngày nữa.
Đến khi Trình Hồng Huy dừng tay lại, ném Trình Ngạn Xương – cả người gần như gãy nát ra khỏi sân khấu.
Anh ta rơi xuống trước mặt ông Trình và bà Trình nhỏ.
Nhìn hai người kêu tên “Ngạn Xương”, quỳ lết đi qua, ôm lấy Trình Ngạn Xương cả người đầy máu.
Lúc này anh ấy mới vừa lau máu dính trên mặt vừa nói với hai người: “Yên tâm, còn sống nhưng chắc sau này chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”
“Ồ.” Trình Hồng Huy mỉm cười, làm như nhớ ra gì đó, bổ sung thêm: “Giống như tôi ngày trước vậy.”
“Mày…” Ông Trình trợn trừng nhìn đứa con trai lớn đã nhiều năm không gặp, ông ta đang sợ hãi.
Trịnh Hồng Huy cao ngạo nhìn ông ta, mỉm cười nói: “Các người phải chịu những thứ tôi đã từng chịu đựng.”
Mọi người đứng yên tại chỗ, rùng mình như ông Trình.
… Đáng sợ quá.
Biểu cảm của đám Miêu Đại Yên cũng không tốt đẹp là bao, chú ấy nuốt nước bọt, gượng cười: “Tôi… tôi còn tưởng anh Trình hiền lành lắm.”
Mã Tú và Vệ Cát ở bên cạnh yên lăng gật đầu, vẻ sợ hãi chưa tan hết.
Tô Tái Tái quay đi, cúi đầu nhìn Tô Hồng Bảo, sờ đầu cậu ấy, nói: “Hồng Bảo, em có thấy anh Trình quá đáng không?”
Tô Hồng Bảo không chút do dự lắc đầu: “Không hề.”
Tô Tái Tái nghe cậu ấy nói thế thì nhìn cậu ấy thật lâu, muốn xác nhận cậu ấy có nói thật không rồi mới gật đầu: “Nghe em nói thế thì chị yên tâm rồi.”
Tô Hồng Bảo: “?”
Nhưng bé ngỗng còn chưa kịp hỏi Tô Tái Tái có ý gì thì cô đã ngẩng đầu lên nhìn Trình Hồng Huy đã xuống lôi đài, đi về phía bọn họ.
Cô nói với đám Khúc Nhiên: “Được rồi, được rồi, gom tiền rồi bỏ chạy lấy người thôi~”
Nếu Mã Tú đã nằm lòng đường đi nước bước ở “ngõ ngầm”… Tô Tái Tái nhét tiền vào người bác ấy, nhờ bác ấy hỏi thăm xem Bạch Ngữ Dung đến đây làm gì.
Tin tức nhanh chóng đến tay.
Hóa ra Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã bỏ ra vốn lớn cược Bạch Ngữ Dung sẽ được công nhận làm ra “sơ phẩm đan dược”, năng lực cấp “F” trong hội đánh giá đan dược lần này.
“Bọn họ nắm chắc như thế?” Đại Vi nghe xong không khỏi tặc lưỡi: “Nếu thua thì bọn họ phá sản là cái chắc.”
Lời này nói ra đã mang lại nguồn cảm hứng mới cho Tô Tái Tái.
Cô sờ cằm, nhoẻn miệng cười: “Phá sản à…”
Hình như ý kiến này không tồi đâu?
----
Sau khi tham quan ngõ ngầm, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi về.
Ai ngờ nửa đường bắt gặp Bạch Ngữ Dung và Tần Trác Thắng.
Còn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã thì không thấy đâu.
“Là cô?” Tần Trác Thắng vừa thấy Tô Tái Tái là mặt mũi xám xịt. Sau khi ông ta đến nhà họ Bạch, ông ta đã tin vào những lời Hứa Tần Nhã nói.
Tô Tái Tái quan sát Tần Trác Thắng, nhận ra ông ta không mang theo gì.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tần Trác Thắng đã đi về phía đám Khúc Nhiên, bày ra bộ dáng “vì tốt cho mấy người”: “Tốt nhất là cách xa cô ta ra, không thì bị người ta hại lúc nào cũng không biết.”
Tô Tái Tái nhướng mày, chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô còn chưa lên tiếng mà Tiền Nguyên Nguyên đã nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến thầy.”
“Em…!” Tần Trác Thắng nổi giận.
Nhưng Tiền Nguyên Nguyên là thủ khoa Cổ Võ Viện, ngay cả viện trưởng và giáo viên Cổ Võ Viện anh ta cũng không nể mặt, Tần Trác Thắng của Luyện Đan Viện có là gì?
Đại Vi ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Thầy Tần, chúng em không phải học trò của Luyện Đan Viện.”
Ý là “tự lo cho mình đi”.
Tần Trác Thắng bị chọc tức, cười gằn gật đầu: “Được, các em cứ cứng đầu như thế thì thầy cũng không còn cách nào, nhưng đừng…”
Hai chữ “hối hận” còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì Tô Tái Tái nãy giờ bấm điện thoại đã ấn vào nút phát một đoạn ghi âm.
Nội dung bên trong lập tức vang lên: [Tôi muốn nhà họ Bách giúp tôi trở thành viện trưởng Luyện Đan Viên, ngoài ra… còn thiếu tôi một ân huệ nữa.]
Tần Trác Thắng sửng sốt, cả người như bị sét đánh, quay phắt sang nhìn Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái?
Đối diện với ánh mắt trừng to đáng sợ của Tần Trác Thắng, Tô Tái Tái chỉ mỉm cười, giơ điện thoại lên.
Đúng thế, không nghe nhầm đâu. Là ghi âm giọng nói của thầy đấy~
Bất giờ không?
...?
Cái quỷ gì vậy?
Âm thanh trong đoạn ghi âm đã được chỉnh sửa, nghe là biết do máy móc làm, hoàn toàn không thể nhận ra là ai.