Nhưng... Tiểu Tái, cô đột nhiên bật nó vào lúc này là có ý gì…?
Khúc Nhiên và Viên Tuế còn đang thắc mắc, trái lại, bọn Miêu Đại Yên, Mã Tú đã đoán ra gì đó, đồng loạt nhìn về phía Tần Trác Thắng.
Quả nhiên trông thấy sắc mặt ông ta hết xanh lại trắng, khuôn mặt vốn đã căng thẳng không còn dám nói gì, chỉ làm hổ giấy, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
Trông thật buồn cười.
Tô Tái Tái nhìn ông ta, vừa cười vừa lắc lư điện thoại, giọng điệu mỉa mai: “Giáo sư Tần, ông còn muốn nói gì không?”
Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh Tần Trác Thắng. Vì xung quanh liên tục có người đi qua đi lại, cộng thêm vấn đề khoảng cách nên hoàn toàn không nghe rõ đoạn ghi âm kia.
Cô ta nhìn Tô Tái Tái rồi lại nhìn Tần Trác Thắng, dựa vào sắc mặt Tần Trác Thắng đoán ra chuyện này có liên quan tới ông ta.
Cô ta đang định mở miệng nói gì đó thì bị Tần Trác Thắng quay đầu lại lườm.
Cô ta sững người rồi không nói gì nữa.
Im lặng cúi đầu, ra vẻ nghe lời.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được hừ lạnh.
... Qua ngày mai, để xem ông còn dám lên mặt với tôi không.
Tần Trác Thắng thôi không nhìn Bạch Ngữ Dung nữa, quay lại nhìn Tô Tái Tái.
Ông ta sầm mặt một lúc lâu mới bỏ đi mà không nói tiếng nào.
Bạch Ngữ Dung thấy vậy sững sờ, chậm mất một nhịp mới đuổi theo gót chân ông ta.
Sau khi đã đi được đoạn rồi, Tần Trác Thắng mới đi chậm dần lại.
Bạch Ngữ Dung tranh thủ gọi: “Thưa thầy, vừa rồi thầy…?”
Giọng điệu tỏ ý hỏi thăm, đáy mắt cất giấu vẻ nghiền ngẫm.
Cô ta muốn biết rốt cuộc Tô Tái Tái đã bắt được thóp gì của ông ta mà khiến ông ta có phản ứng như vậy.
Tần Trác Thắng bặm môi, để che giấu lúng túng, ông ta lại trừng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, tỏ ý chỉ trích.
Sau khi Bạch Ngữ Dung lại cúi đầu xuống một lần nữa, ông ta mới nhớ tới chuyện mình còn phải dựa vào Bạch Ngữ Dung để dành được vinh quang ở Phẩm Đan Hội, sắc mặt dịu lại, ông ta nói: “Hiện tại con chỉ cần chuyên tâm vào đại hội là được, đừng nảy sinh xung đột với cô ta.”
“... Con xin nghe lời thầy.” Bạch Ngữ Dung sao có thể không nhận ra đây là cái cớ mà Tần Trác Thắng mất một lúc lâu mới nghĩ ra, dùng để né tránh Tô Tái Tái.
Nhưng hiện tại đúng là cô ta cần phải chuyên tâm vào Phẩm Đan Hội đã cận kề.
Hiện tại, Phụng Hồng Bác còn chưa biết Tô Tái Tái mới là con ruột của nhà họ Bạch. Trước khi ông ta biết, cô ta phải lấy được “đan sơ phẩm” và cấp “F”.
Nếu không… Đừng nói là Phụng Hồng Bác, có lẽ ngay cả ba mẹ cũng sẽ thiên vị Tô Tái Tái, còn cô ta tới lúc đó…
Bạch Ngữ Dung không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô ta không dám nghĩ xem kết cục của mình sẽ như thế nào sau khi mất đi tất cả.
Ngón tay Bạch Ngữ Dung lạnh toát, hơi siết chặt lại.
...
Tô Tái Tái nhìn theo bóng hai người đã đi xa, lấy điện thoại ra, quay đầu nhìn về phía Mã Tú: “Bác gái, cháu nhớ vừa rồi bác có nói trong sòng bạc ở ngõ ngầm có chuyện đánh cược rất giống thi đấu võ đài?”
“Đúng.” Mã Tú sửng sốt một chút rồi gật đầu: “Tương đương với cược sinh tử.”
“Vậy thì tốt, cháu muốn đánh cược với Bạch Ngữ Dung.” Tô Tái Tái chỉ tay vào đằng trước, nói đầy nhẹ nhàng: “Được không?”
“Được thì được nhưng…” Mã Tú thoáng dừng lời rồi nói tiếp: “Tiểu Tái, muốn đánh cược thì cháu và đối phương cần phải giống nhau, tham gia cùng một cuộc bình xét và phải thắng đối phương mới được. Chuyện này... Không chỉ là vấn đề về đan dược mà còn cần phải có tư cách dự thi nữa.”
“Tiểu Tái, không phải em ở Luyện Khí Viện hay sao?”
Mã Tú mới vừa nói xong, không đợi Tô Tái Tái trả lời, Đại Vi đã giành trước giơ tay lên: “Chuyện này không thành vấn đề! Tiểu Tái không chỉ là sinh viên của Luyện Khí Viện mà em ấy còn là sinh viên dự thính của Luyện Đan Viện và Phù Lục Viện nữa! Em ấy có tư cách tham gia!”
“??!” Bọn Mã Tú trố mắt ngây người nhìn Tô Tái Tái một hồi không nói nên lời.
Còn Đại Vi thì đã hưng phấn quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nói: “Tiểu Tái, bây giờ chúng ta đi gặp thầy Nghiêm đi? Thầy Nghiêm là giảng viên của Luyện Đan Viện, chắc chắn có tư cách đề cử!”
“Được.” Tô Tái Tái cười gật đầu, mấy cô gái cười nói, rảo bước trở về.
Để ba người bọn Miêu Đại Yên lại ngẩn người tại chỗ.
Trình Hồng Huy đang định cất bước đuổi theo thấy vậy bèn dừng lại nhìn ba người, hỏi: “Mọi người, đi thôi chứ?”