Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 626

Unknown Chương 626

“Tôi bảo này anh Trình…” Miêu Đại Yên ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Trình Hồng Huy, hỏi: “Bọn Tiểu Vi…. Có phải đã nghĩ về Phẩm Đan Hội quá đơn giản không?”

Hay là người của Huyền Học Viện đều vô tư như vậy?

“Chuyện này...” Trình Hồng Huy ngẫm nghĩ rồi cười: “Người khác thì tôi không rõ lắm nhưng nếu là cô Tiểu Tái thì hẳn là rất đơn giản.”

“...” Không hiểu sao câu này lại rất có lý.

Trình Hồng Huy im lặng, sau khi quan sát sắc mặt ba người bọn Miêu Đại Yên mới cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

...

Tô Tái Tái đột nhiên muốn tham gia Phẩm Đan Hội chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?

Nghiêm Thanh lập tức bổ sung phiếu báo danh cho cô.

Chỉ có điều do thời gian quá gấp, chiều mai đã công bố kết quả giám đan rồi, trễ nhất là trước 10 giờ ngày mai, Tô Tái Tái phải đưa được đan dược tới.

May mà Phẩm Đan Hội có phòng luyện đan, thuận tiện cho tán nhân lâm thời muốn tham gia Phẩm Đan Hội, cũng coi như tiện lợi.

Tô Hồng Bảo lo Tô Tái Tái đang gặp phùng cửu, luyện đan sẽ hơi rủi ro, đang định đi theo cô thì bị Tô Tái Tái cười hì hì, bảo cậu đi chơi với bọn Đại Vi, khéo léo từ chối.

Còn cô thì cứ thế thản nhiên, ung dung đi vào trong phòng luyện đan.

Hôm nay, Phẩm Đan Hội chính thức bắt đầu.

Bạch Ngữ Dung dẫn theo Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, đi theo sau lưng Phụng Hồng Bác vào trong sảnh phẩm đan, ngồi xuống.

Còn Tần Trác Thắng và phó viện trưởng Tôn tới dự với tư cách đại diện cho Huyền Học Viện, không ngồi cùng chỗ với bọn Bạch Ngữ Dung.

“Trò đã xử lý xong chuyện bên phía sòng bài chưa?” Phó viện trưởng Tôn vừa ngồi xuống đã hỏi nhỏ ngay Tần Trác Thắng.

Tần Trác Thắng gật đầu: “Thầy yên tâm, hôm qua đã xong rồi ạ.”

Nói xong, ông ta lấy ra một quân phỉnh làm bằng đồng, vụng trộm đưa cho phó viện trưởng Tôn: “Đây là phỉnh của thầy ạ.”

Phó viện trưởng Tôn gật đầu hài lòng, nhận lấy quân phỉnh, cất cẩn thận, vừa nhìn đằng trước vừa hững hờ hỏi: “Đặt cược tỉ lệ cao nhất cho Bạch Ngữ Dung phải không?”

Tần Trác Thắng nghe vậy sững sờ, không trả lời ngay, phó viện trưởng Tôn “hửm?” một tiếng, quay qua nhìn ông ta.

Thấy dáng vẻ Tần Trác Thắng như vậy, giọng phó viện trưởng Tôn không mấy thoải mái, chuyển sang lạnh nhạt: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“... Thưa thầy.” Tần Trác Thắng hơi cúi đầu xuống, nén giận mở miệng: “Số tiền mà thầy đưa cho em… Không đủ để mua tỉ lệ đặt cược cao nhất ạ.”

Nói xong lời này, trong lòng Tần Trác Thắng không khỏi oán tránh.

Ông ta là học trò của phó viện trưởng Tôn lâu vậy rồi, không chỉ tiền phân phối cho Luyện Đan Viện bao giờ cũng bị phó viện trưởng Tôn ăn mảnh mất một khoản không nhỏ, “mời” cũng không được xu nào mà ngay cả các ngày hội bình thường cũng sẽ bị phó viện trưởng Tôn tìm đủ cớ để moi tiền của ông ta.

Lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Phó viện trưởng chỉ đưa cho ông ta số tiền đủ để đặt cược gấp năm lần nhưng lại dặn ông ta muôn tỉ lệ đặt cược cao nhất.

Đó không phải là một con số nhỏ. Tần Trác Thắng biết kiếm đâu ra số tiền đó chứ.

Đã nhiều năm vậy rồi, cho dù phó viện trưởng Tôn là thầy của ông ta, có ơn dìu dắt ông ta thì quãng thời gian dài như vậy hẳn là đã đủ để báo đáp xong rồi chứ?

Hơn nữa…

Tần Trác Thắng liếc nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi quay về.

Hơn nữa một lát nữa thôi, đợi Bạch Ngữ Dung có được thân phận “đan sơ phẩm” và cấp “F” thì tiền đồ tương lai của ông ta không cần phải dựa vào phó viện trưởng Tôn, để mặc cho phó viện trưởng Tôn sắp xếp nữa.

Phó viện trưởng Tôn lặng lẽ nhìn Tần Trác Thắng, chắc là đang suy đoán suy nghĩ của ông ta, hoặc là có tính toán khác.

Tóm lại, thấy Tần Trác Thắng cúi đầu không nói gì, phó viện trưởng Tôn cười gằn một tiếng, không hỏi tiếp chuyện này nữa, quay đầu nhìn đằng trước, hờ hững bỏ lại một câu: “… Đợi xem kết quả giám đan đi.”

Lúc thu tầm mắt lại, phó viện trưởng Tôn phát hiện ra bọn Nghiêm Thanh đang ngồi gần đó, ngay cả Ôn Liễu đã nhiều năm không gặp cũng ở đây, sắc mặt trông cũng không tồi, khác xa một trời một vực so với lần gặp gần nhất.

Nếu là bình thường thì phó viện trưởng Tôn đã hỏi thẳng Tần Trác Thắng nhưng hiện tại trong lòng có khúc mắc nên đương nhiên ông ta sẽ không nói gì.

Ông ta chỉ nhìn Ôn Liễu một cái rồi thôi.


Bình Luận (0)
Comment