Còn Nghiêm Thanh thì cũng không để ý tới phó viện trưởng Tôn, ông ấy và Chu Phổ đang chia nhau ra mỗi người ngồi một bên của Tô Tái Tái, tò mò về viên đan dược mà cô luyện ra.
“Lát nữa các thầy sẽ biết ngay thôi.” Tô Tái Tái lại ngáp thêm một cái nữa, ngái ngủ ngậm lấy ông hút, nói.
Tư liệu có thể lâm thời thu thập được chỉ có hạn nên mãi tới 5 giờ sáng mới luyện ra được một viên đan dược coi như đạt.
Sau khi ra khỏi phòng luyện đan, cô đi thẳng về phòng mình, ngủ một mạch tới chín giờ mới chậm rì rì rời giường, đưa đan dược tới chỗ giám đan sát nút giờ, sau đó lại trở về nằm ngủ.
Tới khi Giám Đan Hội sắp bắt đầu, cô mới được Khúc Nhiên và Đại Vi liên thủ kéo dậy khỏi giường.
Ngay cả Hamburger, Coca-cola cũng đều là Viên Tuế mua giúp cho cô.
... Được chưa.
Hai người Nghiêm Thanh thấy Tô Tái Tái như thể “ngay cả ngồi cũng có thể ngủ được” bèn liếc nhìn nhau rồi nhún vai, quay qua ngẩng đầu nhìn đằng trước.
Còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này của Tô Tái Tái cũng bị Hứa Tần Nhã đã hưng phấn được một lúc lâu, quay đầu nhìn khắp nơi, lơ đãng trông thấy.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười lập tức xị ra, bà ta quay qua hỏi nhỏ Bạch Ngữ Dung ngồi bên cạnh mình: “Sao con bé kia lại ở đây?”
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ngữ Dung hơi nhạt phai, cô ta nhìn về phía Phụng Hồng Bác trước, thấy ông ta không để ý tới mình mới nói nhỏ: “Đi theo giảng viên của học viện bọn con tới đây.”
Dừng một chút, Bạch Ngữ Dung lại thấp thỏm bổ sung thêm: “Mẹ, hiện tại không nên gây thêm phiền phức. Có chuyện gì… Thì đợi Phẩm Đan Hội kết thúc, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Lúc nói câu này, cô ta cố ý liếc nhìn Phụng Hồng Bác.
Hứa Tần Nhã lập tức hiểu ý, gật đầu ngồi xuống, không nói gì nữa.
Sau khi mọi người lục tục ngồi xuống, người dẫn chương trình của Huyền Học Hội đứng dậy, nhìn về phía đám đông, lên tiếng: “Thưa chư vị, hết sức cảm ơn mọi người đã tới dự Phẩm Đan Hội lần này...”
Trong lúc giám phẩm sư phát biểu xã giao trên sân khấu, Chu Phổ nhìn trái, nhìn phải một cái, bấy giờ mới phát hiện ra thiếu mất một người, bèn quay qua nhìn Tô Tái Tái hỏi: “Ồ? Tiểu Tái, ông Tiền đi đâu rồi?”
“Hả?” Nghiêm Thanh đang nghe phát biểu, là người đầu tiên quay đầu nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên, thấy Tiền Tam không ngồi chung một chỗ với cậu ấy thì quay đầu lại: “Đúng vậy đó, Tiểu Tái, sao không thấy ông Tiền đâu?”
Tô Tái Tái vừa ăn vừa nhắm mắt, mất một lúc lâu mới nuốt xong đồ ăn trong miệng, giọng điệu như thể vừa mới giật mình tỉnh dậy: “… Có mà.”
“Hả? Có đâu?” Chu Phổ nghe vậy lại quay đầu nhìn về phía hàng sau cùng, vừa nhìn vừa nói: “Hàng sau cùng cũng không thấy.”
Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhìn ngó xung quanh như vậy đương nhiên bị Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục của Phù Lục Viện quan sát thấy, lại nghe Chu Phổ nói như vậy thì biết ngay là họ đang tìm ai.
Hai người mang theo sắc mặt kỳ lạ nhìn về phía Tô Tái Tái lại sắp ngủ thiếp đi, Ngô Lục Lục nói với Chu Phổ: “Lão Chu, đừng tìm nữa, núi... Ông Tiền mà ông tìm không ngồi ở đằng sau.”
Không ngồi ở đằng sau?
Không ở đằng sau thì chẳng lẽ ở đằng trước hay sao?
Đằng trước là bốn vị tiền bối giám phẩm sư, chỉ có ghế ở giữa là bỏ trống.
Ngoài nó ra thì không còn chỗ nào khác.
Cho nên Chu Phổ nghe xong không khỏi nói đùa với Ngô Lục Lục: “Lẽ nào ông Tiền lại ngồi ở ghế kia hay sao?”
Vừa dứt lời, ông ấy và Nghiêm Thanh lập tức trông thấy sắc mặt hai người kia không chỉ đầy kỳ lạ mà còn cực kỳ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Không hiểu sao, trong đầu ông ấy lại nảy số, cơ mặt nghiêm lại: “Này, Lão Ngô, ý ông là…”
Ngô Lục Lục chép miệng, còn chưa nói gì đã nghe người dẫn chương trình kích động đến độ giọng nói run rẩy, hô to: “Tiếp theo! Xin mời vị giám phẩm sư cuối cùng - vị Đạo Trưởng Trong Núi!”
“????!”
Ai???!
Như thể sét đánh giữa đất bằng, mọi người trong sảnh phẩm đan giật mình như ong vỡ tổ, không ít người không nén nổi kích động đứng bật dậy.
Còn Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng há to miệng, “rắc rắc rắc” xoay đầu nhìn đằng trước.
Giống như bọn Đại Vi, trợn mắt há hốc miệng nhìn Tiền Tam được Huyền Học Hội hộ tống đi ra từ cửa hông.
Bốn vị giám phẩm sư vốn đã ổn định chỗ ngồi đều lập tức đứng dậy cung kính đón vị Đạo Trưởng Trong Núi trong truyền thuyết. Nét mặt kích động không thua gì những người khác.