Mọi người thấy giám phẩm sư đều đã đứng dậy thì cũng tới tấp đứng dậy để bài tỏ sự kính trọng đối với vị Đạo Trưởng Trong Núi.
Bạch Ngữ Dung cũng đứng dậy theo, vừa đứng vừa tranh thủ liếc nhìn Tô Tái Tái.
Phát hiện ra Tô Tái Tái đã gục xuống bàn nằm ngủ, còn thiếu niên lúc trước đi theo bên cạnh cô thì cũng chỉ ngồi yên, không hề nhúc nhích.
Đương nhiên Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên cũng nhìn thấy cảnh này. Nhất là Hứa Tần Nhã, sau khi đánh mắt nhìn chồng, bà ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, bĩu môi nói nhỏ: “Không ngờ nó lại giả vờ ngủ… Hừ.”
Thái độ khinh miệt, khinh bỉ đó lại khiến trong lòng Bạch Ngữ Dung hỗn tạp nhiều cảm xúc.
Cô ta không phụ họa theo Hứa Tần Nhã như bình thường mà cúi đầu xuống, giấu giếm cảm xúc trong đôi mắt của mình.
Hai tay cô ta chầm chậm nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Muốn dùng cảm giác đau nhói để giữ bình tĩnh.
... Chỉ cần công bố kết quả là xong. Chỉ cần công bố kết quả là xong.
Bạch Ngữ Dung nhủ thầm, ra sức nén sự sợ hãi trong lòng xuống, ngồi xuống cùng với mọi người.
Bọn Chu Phổ cũng vừa ngồi xuống vẫn còn chưa hết khiếp sợ, trừng mắt nhìn Tiền Tam ngồi ở ghế chính, biểu cảm như muốn nói “không phải mình đang nằm mơ chứ?”
Đại Vi thậm chí không nhịn được chọc chọc vào người Tô Tái Tái đang nằm ngủ, gọi cô dậy, vừa chọc vừa nói: “Tiểu Tái? Tiểu Tái? Chú Tiền... Là vị Đạo Trưởng Trong Núi à? Tiểu Tái?”
Tô Hồng Bảo ngồi bên cạnh rõ là ngoan, vội vàng ngăn tay Đại Vi lại giúp Tô Tái Tái: “Đúng vậy đấy ạ, chị Đại Vi, Tiền Tam chính là vị Đạo Trưởng Trong Núi.”
Lời này chẳng khác nào điểm huyệt Đại Vi từ xa, khiến cả người cô ấy cứng lại, ngây người một lúc lâu, mới ôm đầu như thể “tôi ngất”, nhích người lại chỗ Khúc Nhiên cũng đang ngơ ngác giống mình, hai người cùng ngồi ngẩn người với nhau.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu chuyện chính sự hôm nay trước nhé?” Tiền Tam cười, nói với người dẫn chương trình, dừng một chút lại bổ sung: “Còn những chuyện khác thì đợi giám đan xong nói sau.”
Bốn vị giám phẩm sư gật đầu, lập tức bắt đầu đánh giá.
Đây là khâu quan trọng nhất trong Phẩm Đan Hội. Cho dù mọi người có kinh ngạc thế nào trước sự xuất hiện của vị Đạo Trưởng Trong Núi thì lúc này cũng đã hoàn hồn, hết sức chuyên chú nhìn các giám phẩm sư.
Ngay cả Tô Tái Tái cũng không thể không gắng gượng ngồi thẳng lưng lên, uống Coca-cola cho tỉnh.
Hằng năm, Phẩm Đan Hội đều có vô số đan dược cần đánh giá, nhưng có thể được giám phẩm sư đích thân kiểm tra thì chỉ có những viên xuất sắc nhất.
Năm người tốn khoảng một tiếng để đánh giá. Viên của Thẩm An thuận lợi giành được “Đan sơ phẩm”. Chỉ còn lại ba viên cuối cùng.
Khi chiếc hộp gấm kia được đặt trên khay bưng tới, Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lập tức liền kích động.
“Ngữ Dung! Là hộp gấm của con kìa!” Hứa Tần Nhã nắm chặt tay Bạch Ngữ Dung, nói nhỏ.
Nói xong vẫn không quên nhìn Bạch Văn Liên, nét mặt hai người bọn họ đều ngập tràn kích động.
Bạch Ngữ Dung cũng nín thở, hai tay nắm chặt.
Khoảnh khắc khi hộp gấm được mở ra, sau khi quan sát cẩn thận, kỹ càng, giám phẩm sư bèn “ồ” lên một tiếng, chỉ vào hộp gấm, nói với bạn mình: “Lại có một viên đan sơ phẩm nữa này, chất lượng của Phẩm Đan Hội năm nay tốt thật.”
Ba người còn lại đều gật đầu, nét mặt vui sướng vì biết tương lai sẽ có nhiều người tài ba hơn.
Lời này của giám phẩm sư lập tức khiến đám đông xôn xao, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, cũng có người nghển cổ lên nhìn.
Nhưng bất kể phản ứng là gì thì cũng đều là sự tán thưởng với “đan sơ phẩm” đồng thời muốn dò la xem nó do ai luyện ra.
Khoan không đề cập tới tứ đại gia tộc của thủ đô, hai nhà Phụng, Trác đều có người tọa trấn ở đây, bất kể người làm ra viên “đan sơ phẩm” này là ai thì cũng không phải là đối tượng mà họ có thể chào mời nhưng… Nếu biết được là ai thì kết giao một chút cũng tốt!
Đương nhiên Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã biết tiếng xôn xao này là vì Bạch Ngữ Dung.
Nếu không phải Phụng Hồng Bác đang ngồi ngay bên cạnh, cần phải giữ gìn phong phạm thì hai người bọn họ chỉ ước sao có thể nói thật to cho tất cả mọi người biết đó là do con gái cưng của bọn họ luyện ra.
“... Quá tốt rồi.” Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cầm tay nhau, kích động run cả giọng, nói khẽ: “Bạch thị... Được cứu rồi!”