“Đạo trưởng, ông xem thử viên đan dược này đi, rốt cuộc nên xếp vào Đan Hồng, hay là cấp bốn đây…?” Bốn giám định viên tranh luận một hồi vẫn không thể thống nhất được ý kiến về cấp bậc của viên đan dược này, cuối cùng đành quay sang cầu cứu Tiền Tam, mong ông ấy có thể đưa ra quyết định sau cùng giúp họ.
Bất luận là tỉ lệ, đặc tính hay tác dụng của thuốc… tất cả đều đạt tiêu chí của Đan Hồng, nhưng chất lượng thì có hơi kém chút đỉnh.
“Chuyện này…” Tiền Tam cười khổ, dưới ánh nhìn chăm chú của các giám định viên, ông ấy lặng lẽ sờ mũi, sau đó lúng túng đáp: “Bốn người các vị phân loại viên đan dược đó là được rồi chứ lần này tôi không tiện tham dự đâu.”
Dứt lời, Tiền Tam khẽ liếc nhìn Tô Tái Tái đang chống tay chợp mắt, rồi nhanh chóng dời mắt, sau đó nhoẻn miệng cười trừ với bốn người kia.
… Bớt giỡn, đây là đan dược do tiểu sư thúc luyện chế đấy, ông ấy là vãn bối, sao có thể nhúng tay vào chuyện đánh giá chứ?
Thế nên Mấy người làm đi, nhờ cả vào mọi người đấy.
???
Bốn giám định viên vô cùng hoang mang trước câu trả lời này của Tiền Tam, nhưng ngay giây sau lại như thông suốt mọi chuyện, hai mắt loé lên tia sáng, ngạc nhiên hỏi Tiền Tam: “Đạo trưởng, chẳng lẽ… ông quen luyện đan sư làm ra viên đan dược này sao?”
“Chuyện này thì…” Giữa sự tra hỏi dồn dập của bốn người, Tiền Tam chỉ còn nước nói mơ hồ cho qua chuyện, sau đó gượng cười đổi đề tài: “Hay là chúng ta đánh giá đan dược trước rồi nói sau ha?”
Thấy Tiền Tam kiên quyết giữ im lặng, các giám định viên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành quay đầu tiếp tục đánh giá.
Sau một hồi bàn bạc kỹ lưỡng, họ quyết định xếp viên đan dược này vào loại vi Đan Hồng cấp hai.
Kết quả vừa được thông báo, cả sảnh đánh giá lập tức nổ tung.
Những người ngồi hàng sau lũ lượt bật dậy, muốn xem thử Đan Hồng cấp hai trông như thế nào.
Người dẫn chương trình rất thông minh, ngay từ lúc nãy đã dặn nhân viên công tác chuẩn bị sẵn camera và màn hình lớn.
Hiện tại, họ chỉ cần quay chiếu viên đan dược Hồng Kim cấp hai lên màn hình là mọi người có thể dễ dàng nhìn rõ viên đan dược kia rồi.
Nhóm Chu Phổ vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình, qua hồi lâu mới giật mình nghĩ tới chuyện gì, vội quay đầu ngó Tô Tái Tái, run rẩy mở miệng: “Tiểu Tái, viên đan dược đó có phải của em không…?”
“Hả?” Tô Tái Tái lặng lẽ mở mắt, ngẩng mặt nhìn lên sân khấu, rồi gật đầu: “Dạ.”
Sau khi trả lời xong, cô chẳng để ý thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc miệng của họ, vẫn vô tư duỗi người, nói tiếp: “Lát nữa phải bảo họ trả cái hộp lại cho em, vừa ra khỏi phòng luyện đan là chạy tới đây ngay nên không kịp mua đồ đựng, chiếc hộp đó là em mượn tạm của người ta đấy.”
Cái hộp này cô mượn của người giấy nhỏ, nếu không trả kiểu gì nó cũng nổi giận cho xem.
“...”
… Không đúng, vấn đề bây giờ là cái hộp kia hả? Nếu muốn thầy có thể lập tức chạy ra ngoài mua về cho em một núi hộp luôn đó!
Cô hai à, chuyện cần chú ý là cô hai vừa luyện thành Đan Hồng cấp hai kia kìa!
Thế mà em chỉ quan tâm tới cái hộp thôi sao?!
Em là mèo tinh hoá hình hay gì?!
Ngay lúc Chu Phổ còn đang ngây ra như phỗng, Nghiêm Thanh đã hoàn hồn, không nhịn được mà nhắc một câu: “Tiểu Tái à, là Đan Hồng cấp hai đó em!”
Em để ý vào trọng tâm câu chuyện một chút được không vậy?
Ai ngờ đâu vừa mới nhắc nhở xong, ông ấy lại thấy Tô Tái Tái liếc nhìn lên sân khấu, chun mũi nói bằng giọng không mấy hài lòng: “Dạ, hôm qua lúc luyện đan em buồn ngủ quá nên chất lượng của đan dược không được tốt, chọn tới chọn lui nửa ngày cũng chỉ có mỗi viên này là đủ tiêu chuẩn đem đi gặp người thôi.”
Nói đoạn, cô bổ sung thêm một câu, xem như lời tổng kết cho lần luyện đan thất bại này của mình: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”
Không đúng, có câu nào của thầy là đang trách em luyện đan cẩu thả hả?
… Tự nhiên cảm thấy bị sỉ nhục là sao thế này?
Nhóm Chu Phổ đồng loạt im lặng là vàng, đầu óc lập tức bị cảm giác bi phẫn xâm chiếm.
Nhưng nỗi bi phẫn kéo dài không bao lâu, bởi Tô Tái Tái như chợt nhớ ra điều gì, “à” một tiếng rồi lôi từ trong túi ra hai, ba viên đan dược, mặc dù màu sắc và dược tính không bằng viên trên sân khấu, nhưng đều là cấp sáu.